
Tháng tư về nỗi buồn không nói hếtNhớ ngày này ba mươi bảy năm quaCuộc đổi đời xiết bao là oan nghiệtNỗi đau xưa vẫn còn đó chưa nhòaNgười Bắc phương hân hoan mừng chiến thắngNgười miền Nam lại bỏ nước ra điCòn lại đó một quê nghèo tang tácHòa bình ơi sao chẳng thấy vui gì !Vẫn còn đó đói nghèo đeo bám mãiNgười hi hô lấp biển xẻ Trường SơnSao quê hương cứ hoài hoài bất hạnh"Triệu người vui vẫn có triệu người buồn"Những oan khuất chất chồng theo ngày thángNgười anh em sao tệ hại vô cùngVẫn cay đắng khi ngậm ngùi nhìn lạiNgẩng mặt nhìn bỗng thẹn với tiền nhânTháng tư sang nhớ bao người nằm xuốngMong quê hương sớm dân chủ nhân quyềnSẽ có lúc dân mình vui như hộiNgười bên người đưa đất nước đi lên.NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Buổi tôi sống bạn bè quen mấy đứa
Vì chiến tranh sớm từ giã học đường
Khoác chiến y lên đường theo tiếng gọi
Thương quê nhà còn chất ngất tai ương
Và cuộc chiến mỗi ngày thêm khốc liệt
Bao người đi mà chẳng thấy quay về
Kẻ còn sống nhiều thằng mang thương phế
Đèn hỏa châu soi sáng khắp miền quê
Rồi tháng tư năm bảy lăm bỗng đến
Dương Văn Minh lệnh buông súng tan hàng
Chiến hữu tôi bao người thân "cải tạo"
Dân miền Nam sống trong nỗi bất an.
Kể từ đó trên nẻo đời xiêu lạc
Bằng hữu xưa trôi dạt khắp phương trời
Theo cơm áo giữa cuộc đời lạ mặt
Kẻ đầu non người góc bể xa xôi
Bạn tù xưa giờ gặp nhau đất Mỹ
Nhắc chuyện xưa nghe cay đắng trong lòng
Để mỗi năm ngày tháng tư lại đến
Như trang đời lở dở chửa lo xong.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Cám ơn những bằng hữu xa gầnĐã cho tôi một thưở tình thânKhi ngồi lại chia nhau chút lửaTrên lối về một chút bâng khuângCám ơn vô lượng nắng mưa vềTrên vai còn sương gió chở cheCứ ngỡ đất trời đang hò hẹnLối về em hát có tôi ngheCám ơn cuộc sống đẹp vô cùngQua lại lòng vòng giữa khổ,khôngMột thưở nào ngọt ngào ân phúcNgày dài tháng rộng rất mênh môngCám ơn em một thưở trong đờiĐã cùng tôi vầy cuộc rong chơiCòn hoa còn bướm còn hò hẹnTa còn nhau cùng với đất trời.NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Bao năm dong ruỗi quê ngườiTôi ru tôi với nụ cười bán muaĐêm nằm nghe gió chuyển mùaNỗi đau thân thế được thua giữa đờiNhớ về quê mẹ xa xôiXót thân nhược tiểu rã rời niềm tinChân đi trên phố không đènTôi như tốt thí bạc đen tay phàmBài thơ vẫn cứ dở dangNhìn con én lượn gọi ngàn bên sông.NGUYỄN VĂN ĐIỀU