Bao năm rồi phiêu bạt
Áo cơm nơi quê người
Đã quen rồi trôi nỗi
Chẳng còn ai buồn vui
Đời lạnh lùng qua vội
Giữa đất trời phương xa
Tôi nhìn tôi lạ lẫm
Nơi quê người bao la
Em một thời ngồi lại
Để cùng tôi giận hờn
Bây giờ vui duyên phận
Chỉ còn tôi cô đơn
Thương ngày nào thơ dại
Như dòng sông êm đềm
Thời gian đâu trở lại
Mà đời chưa ấm êm
Tôi nhìn tôi lạ mặt
Trên phố người xa hoa
Bàn tay năm ngón nhỏ
Thương một thời tuổi hoa.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét