Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

GIỮA NGÀY TÓC RỐI




Mãi tất bật áo cơm ngày viễn xứ
Đèn chong khuya không đủ sáng phận mình
Tôi lạ mặt giữa một đời tóc rối
Qua mấy trời mây trắng vẫn xem khinh

Vẫn còn đó những đêm buồn không ngủ
Thương quê xa mà chưa thể quay về
Ngày tháng vẫn vô tình qua đi mãi
Nhìn lại mình như sống giữa cơn mê

Những bè bạn của một thời binh lửa
Biết ai còn ai mất buổi can qua
Ngày dâu bể giữa đời tù nghiệt ngã
Giữa cung Tần ai người nhắc Kinh Kha

Và như thế giữa đường trần dong ruỗi
Tôi tìm tôi trên phố lạ quê người
Như thân chim bay giữa trời giông bão
Tôi một mình trong góc nhỏ buồn vui

Nên thương lắm có một thời để nhớ
Có một thời yêu dấu đã lìa xa
Ngắt nụ hồng tạ lòng em rộng mở
Nên lối về lòng vẫn ngát hương hoa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU