Mỗi sáng sớm tôi đi Chùa lễ Phật
Ngồi một mình an tịnh giữa đêm vơi
Tập thở ra hít vào từng hơi thở
Gác ngoài tai chuyện tất bật cuộc đời
Ngồi thẳng lưng, thân và tâm chẳng động
Lòng như nhiên an trú tựa mây ngàn
Đôi mắt nhắm nhưng không hề ngủ gục
Quán đời mình theo hơi thở bình an
Rồi sẽ thấy từng sát na sinh diệt
Và trùng trùng duyên khởi quyện vào nhau
Cái này có thì cái kia sẽ có
Đâu một mình làm chủ thể cơn đau
Và như thế bỗng thương đời quá đỗi
Một chữ không vĩ đại có ai ngờ
Mỗi ngày qua nghe lòng mình hướng nội
Chút niềm riêng viết vội xuống thành thơ.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Thứ Ba, 30 tháng 4, 2019
CÕI TÔI
Tôi nay một thuở quê người
Phong sương mấy độ buồn vui riêng mình
Cơ trời vận nước lênh đênh
Mang thân phận mỏng bồng bềnh quê ai
Một tôi bóng nhỏ dặm dài
Đi về trong nỗi tàn phai giữa trần
Lòng xưa còn nỗi phù vân
Câu thơ cứ mãi lạc vần người ơi
Một lần thâm tạ ơn đời
Tôi tìm tôi giữa nỗi trôi ngút ngàn.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Phong sương mấy độ buồn vui riêng mình
Cơ trời vận nước lênh đênh
Mang thân phận mỏng bồng bềnh quê ai
Một tôi bóng nhỏ dặm dài
Đi về trong nỗi tàn phai giữa trần
Lòng xưa còn nỗi phù vân
Câu thơ cứ mãi lạc vần người ơi
Một lần thâm tạ ơn đời
Tôi tìm tôi giữa nỗi trôi ngút ngàn.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
BÀI THÁNG TƯ
Rồi ngày tháng cũng qua mau
Tháng Tư sang chợt nghe đau đáu lòng
Một tôi thân phận lưu vong
Bàn tay năm ngón hoài mong nỗi gì
Đường trần bao nẽo ta đi
Ngày nao đánh mất xuân thì ai hay
Bể dâu một cuộc ai bày
Đến bao giờ nhỉ sum vầy quê xưa
Buồn ơi đến mấy cho vừa
Em còn dong ruỗi chợ trưa chưa về.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Tháng Tư sang chợt nghe đau đáu lòng
Một tôi thân phận lưu vong
Bàn tay năm ngón hoài mong nỗi gì
Đường trần bao nẽo ta đi
Ngày nao đánh mất xuân thì ai hay
Bể dâu một cuộc ai bày
Đến bao giờ nhỉ sum vầy quê xưa
Buồn ơi đến mấy cho vừa
Em còn dong ruỗi chợ trưa chưa về.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Chủ Nhật, 28 tháng 4, 2019
ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 23
Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Bởi xa quê ai cũng lạc loài
Để ôn lại một thời tuổi ngọc
Lòng trần thao thức ngắm mây bay
Thương quá quê cha ngày mới lớn
Những trưa hè bắt bướm hái hoa
Trời nóng nực cùng nhau tắm suối
Lòng vô tư đâu nghĩ chia xa
Rồi khôn lớn quê hương máu lửa
Anh bỏ trường đi em hậu phương
Ngày giã biệt cầm tay lệ ứa
Đời anh là những chuyến lên đường
Những giờ phép bên nhau ngắn ngủi
Anh đưa em dạo khắp phố phường
Gặp mặt nhau mừng mừng tủi tủi
Mà lòng chưa nghĩ chuyện yêu đương
Rồi thế cuộc biển dâu ai ngỡ
Hai đứa giờ yên phận hai nơi
Vẫn còn đó một thời để nhớ
Để còn thơ dâng tặng cho đời.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)