Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2018

NGỒI CÀ PHÊ XEM WORLD CUP

Vào uống cà phê xem World Cup
Quán đông chật ních thiếu chỗ ngồi
Mọi người dán mắt lên màn ảnh
Bốn năm một dịp phải xem thôi

Mấy nhỏ tiếp viên luôn bận rộn
Làm vui lòng khách khá tiền bo
Tôi ngồi cũng thấy tim hồi hộp
Trận đấu vòng trong thật gay go

Đọc báo nhiều gia đình phá sản
Dân ham cá độ tưởng dễ ăn
Đưa hết rủi may lên sân cỏ
Ai biết gì khi bóng còn lăn

Những fan hâm mộ luôn hò hét
Cổ vũ lên gân đội bóng nhà
Không khí vui trong ngày hội lớn
Lòng đau khi nghĩ đến quê ta

Cám ơn ngày hội  tranh World Cup
Đem niềm vui tới khắp năm châu
Ngồi quán cà phê xem bóng đá
Sao thấy thời gian qua thật mau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2018

ĐI CHÙA

Thỉnh thoảng vào chùa ta lạy Phật
Tìm cho lòng một chút an nhiên
Chân đã quen mấy trời sương khói
Sao vẫn còn mang những lụy phiền ?

Vẫn biết đời người như bọt nước
Mà lòng vẫn đắm mộng nhân sinh
Đâu dễ trong mất-còn-thua-được
Nên soi gương bỗng lạ mặt mình

Có lúc một mình nơi góc vắng
Ta tìm ta trong cõi phù vân
Tập đếm vào ra từng hơi thở
Lòng như mây lạc mất đường trần

Nên vẫn vui vào chùa tịnh nghiệp
Mặc thế nhân thỏa sức xô bồ
Trùng trùng duyên khởi ai nào biết
Ta lắng lòng theo tiếng Nam Mô.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NGƯỜI ƠI, HÈ VỀ

Này em hè về rồi đó
Đó đây phượng tím ven đường
Quê người không hoa phượng đỏ
Sao lòng vẫn thấy vấn vương

Nhớ quá ngày còn đi học
Hạ về lòng thấy xôn xao
Tâm tình qua trang lưu bút
Nghẹn lời chẳng biết vì sao

Thế rồi mùa hè đỏ lửa
Bỏ trường bỏ lớp anh đi
Cầm tay nghe lòng lệ ứa
Nhìn nhau biết nói lời gì

Rồi ngày bảy lăm bại trận
Thân tù nơi trại tập trung
Người xưa nay đà yên phận
Thân ta khổ nạn chập chùng

Bây giờ quê người vào hạ
Bâng khuâng phượng tím bên đường
Cám ơn một thời hoa mộng
Bây giờ mỗi đứa một phương.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 27 tháng 6, 2018

TRONG NỖI BUỒN VÀNG

Ta nằm bệnh cả tuần không người hỏi
Nên nằm lì quên ngày tháng ngoài kia
Kể từ độ đường trường cung kiếm mỏi
Ta một mình bầu bạn ngọn đèn khuya

Rồi thỉnh thoảng có những đêm mất ngủ
Nằm một mình nghe tiếng dế trong đêm
Lúc thảng thốt gọi tên mình tự hỏi
Ta còn gì cho ngày tháng không tên

Như con nước xuôi dòng âm thầm chảy
Ta một lần lưu lạc giữa quê ai
Ngày với tháng cứ qua đều trước ngõ
Mà lòng trần vẫn chưa thấy nguôi ngoai

Vẫn còn đó nỗi buồn người vong quốc
Mang vết thương ta bước xuống cuộc đời
Thân phận mỏng của nguời dân nhược tiểu
Cuộc nhiễu nhương vẫn còn đó ai ơi

Rồi cơm áo đưa ta theo dòng xoáy
Ta lăn mình như một chiếc đu quay
Đời công nghiệp con người luôn hối hả
Chuyện lòng ta còn biết mấy ai hay !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CÕI RIÊNG

Sáng nay rảnh ta vào Fitness
Tập chạy tập bơi rồi xông hơi
Quán cà phê người vui World Cup
Thư giãn riêng ta một góc đời

Nơi đây ngày tháng sao mà ngắn
Mới đó mà nay hạ đã về
Cơm áo cho người luôn tất bật
Bao năm rồi ta đã mất quê

Còn biết cùng ai gởi chút lòng
Một đời đuối mộng giữa mênh mông
Một thuở lưu vong trên xứ lạ
Thương đời mình còn mãi lông bông

Nên khi rãnh vào đây xã stress
Quên đời bát nháo ở ngoài kia
Bao người cháy túi vì bóng đá
Cố hương ơi nay đã xa lìa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 13

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Gửi buồn vui một thuở quê người 
Cơm áo lòng vòng luôn tất bật
Theo dòng có lúc muốn hụt hơi

Bạn cũ một thời lưu lạc hết
Mỗi đứa gieo neo mỗi phận đời
Có đứa đã yên trong lòng đất
Ta còn đây vẫn sống lơi bơi

Nhớ ngày đi học mơ khanh tướng
Gặp phải chiến tranh phải bỏ trường
Đời sống tản cư nghèo xơ xác
Mà lòng trần vẫn lắm tơ vương

Gặp phen binh lửa ta cầm súng
Theo bước hành quân ngủ bụi bờ
Rồi bảy lăm về thân bại trận
Sống đời tù một thuở xác xơ

Nên vẫn làm thơ cho em đọc
Chia sẻ cùng nhau chút tâm tình
Dẫu bây giờ sương pha màu tóc
Vẫn buồn vui một cõi nhân sinh

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 26 tháng 6, 2018

LỤC BÁT RỜI

Lòng vòng chẳng biết đi đâu
Đậu xe ngồi lại bên cầu nhìn mây
Một ta bóng nhỏ nơi này
Đời như con nước vơi đầy tháng năm
Lòng xưa mấy độ trăng rằm
Người xưa nay đã yên phần bên ai
Ta ngồi với buổi chiều phai
Cám ơn ngày rộng tháng dài  nơi đây.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CÒN MÃI THANH XUÂN

Và như thế với tay người chăm bón
Cây lên chồi và cây sẽ cho hoa
Bên hiên nhà khóm hồng đang cho nụ
Ta còn em bước tiếp cõi người ta

Mỗi buổi sáng chuông đồng hồ báo thức
Lòng nghe vui một ngày mới thân thương
Đã quen rồi áo cơm ngày xa xứ
Nên thản nhiên ta bước vội ra đường

Bên bờ dậu đôi chim vờn trong nắng
Nó cho ta cảm giác thật êm đềm
Hãy trân quý những gì ta đang có
Gởi lòng mình trong bến đỗ bình yên

Chiều cuối tuần đưa nhau vào siêu thị
Ta dung dăng nhìn thiên hạ vui đùa
Bỗng quên đi những nhọc nhằn cuộc sống
Dạo dài dài chọn những thứ cần mua

Và như thế với tình yêu hai đứa
Ta và em vui sống giữa đường trần
Dù năm tháng có phai màu mái tóc
Tình cho nhau vẫn thắm ngát thanh xuân.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƠ TÌNH HỌC TRÒ

Thôi nhé em chuyện chúng mình đã hết
Xin đừng hờn đừng trách nữa nghe không
Tình yêu em dù muôn đời vẫn nhớ
Nhưng xin em đừng nói nữa tôi buồn

Chứng tích đó mấy tờ thư vụng dại
Em hãy về đem đốt hết cho tôi
Con đường cũ chúng mình thường đi dạo
Em có qua đừng nhung nhớ xa xôi

Thuở yêu em tôi hay mơ nhiều lắm
Mong tương lai sẽ tính chuyện trầu cau
Nhưng đau ngờ bây giờ là tan vỡ
Duyên chúng mình không đẹp chuyện mai sau

Thôi đành vậy từ đây ta đôi ngã
Bài thơ này xin thâm tạ lòng nhau
Trang nhật ký ghi vào tình dang dở
Em hãy về may áo đẹp nàng dâu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
1968

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2018

QUA CẦU GIÓ BAY

Chẳng còn ai chẳng còn ai
Một tôi ngồi lại nghe dài nỗi đau
Ngày vui thôi đã qua mau
Ta chênh vênh đứng giữa ngày bể dâu
Tóc xanh nay đã thay màu
Nhớ xưa em hát qua cầu gió bay
Thôi đành mất một vòng tay
Ngày nao chung lối ngày này lẻ loi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

BÀI THƠ RỜI

San Jose bây giờ đang mùa hạ
Chút ngẩn ngơ nhìn phượng tím ven đường
Thương thành phố bây giờ không còn lạ
Tôi nghe lòng như có chút tơ vương

Đâu có nghĩ có ngày ta bỏ xứ
Sống lưu vong giữa đất lạ quê người
Nhớ thuở nào đời tù không biết án
Mỗi môt ngày ba chén sắn cầm hơi

Ngày tám tiếng rồi làm thêm giờ nghỉ
Đời trại giam vắt kiệt sức tù nhân
Người anh em đã xuống tay tàn độc
Ngày về đời làm kiếp " phó thường dân"

Những cảnh đó như khúc phim quay chậm
Làm sao quên thuở khổ nạn đời tù
Tôi đã sống dựa lưng cùng nỗi chết
Chẳng còn gì ngoài kiếp sống âm u

Rồi hôm nay giữa phố người rực rỡ
Tôi bàng hoàng tóc đã trắng đời trai
Đã qua rồi thuở chập chùng mộng dữ
Tôi một mình nghe gió lạnh bên vai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2018

MỘT THUỞ ĐƯỜNG TRẦN

Này em một thuở đường trần
Bàn tay năm ngón phân vân giữa đời
Từ em vầy cuộc vui chơi
Từ tôi đánh mất tiếng cười trẻ thơ
Đưa nhau qua mấy bến bờ
Tôi còn lại mấy bài thơ ân tình
Mắt môi ngày cũ long lanh
Giữ giùm tôi thuở chúng mình mới quen
Cám ơn ngày tháng êm đềm
Còn trong nỗi nhớ một miền hương hoa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2018

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 12

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Bởi đời này gặp cũng là duyên
Dẫu đôi đứa đôi đời đôi phận
Cầu cho nhau bến đỗ bình yên

Thỉnh thoảng gặp nhau trên facebook
Biết tin nhau thế đủ vui rồi
Cuộc sống dẫu bộn bề phía trước
Vẫn còn thơ gởi đến cho đời

Bây giờ trời đang vào mùa hạ
Nắng chói chan các nẻo đi về
Thiên hạ xôn xao mùa World Cup
Tiếng người như vỡ quán cà phê

Bỗng thấy lòng vui theo dòng xoáy
Nơi đây phố lạ biết đâu là
Quê xưa xa nửa vòng trái đất
Ta còn ai giữa cõi bao la

Nên vẫn làm thơ cho người đọc
Ấm lòng nhau một thuở đường trần
Ngoài kia nhân thế lao xao quá
Ta còn người còn mãi tình thân.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

MỘT MÌNH

Ta mời ta cốc rượu
Giữa quán người hôm nay 
Đời biết ai tri tửu
Buồn vui mình ta hay

Dòng đời lao xao quá
Ta cần chút bình yên
Một đời quen vội vã
Bao chuyện cũng tùy duyên

Em một thời mắt biếc
Nay tóc điểm sương rồi
Tháng ngày đi vội quá
Mà lòng trần chưa nguôi

Đời chập chùng gió cuốn
Ta một mình chiều nay
Buồn vui theo dòng xoáy
Nụ hồng nào bên tay

Xin một lần ngồi lại 
Mời em chén rượu đào
Chuyền nhau hơi thở lạ
Cho tình mình bay cao.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƠ TÌNH THÁNG SÁU

Em yêu dấu bây giờ vào Tháng Sáu
Nắng chói chan trên lối phố ta về
Mới mừng Xuân bây giờ đang mùa hạ
Giữ cho lòng thắm mãi chút tình quê

Các con đã có đời riêng của nó
Ta cùng em bước tiếp chuyện đường trần
Dẫu ngày tháng âm thầm qua trước cửa
Ta còn em ấm áp giữa thế nhân

Mỗi buổi sáng khi nhìn em đun nước
Ngồi bên nhau cốc trà nóng đầu ngày
Bỗng quên ngay những bộn bề phía trước
Thấy cuộc đời vẫn đẹp mấy ai hay

Anh ngồi viết thơ tình cho em đọc
Khi dòng đời nhân thế lắm bung xung
Bên hiên nhà cây hồng đang cho nụ
Ta nghe lòng xao xuyền giữa mênh mông.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

SINH NHẬT 2018

Tôi viết bài thơ mừng sinh nhật
San Jose vào hạ nắng chói chan
Quán cà phê người vui xem World Cup
Tôi mừng thêm một tuổi với nhân gian

Giờ đây phố lạ không còn lạ
Chân đã quen trên các ngả đường
Đời sống vẫn bộn bề phía trước
Mà tóc trên đầu đã thắm sương

Có bữa cùng em chăm mấy cháu
Tiếng cười con nít thật hồn nhiên
Trong ta bỗng thấy lòng trẻ lại
Phút chốc tan nhanh những muộn phiền

Quê hương khuất mấy trời mây trắng
Bao năm xa chưa có dịp về
Ngày tháng nơi đây sao mà ngắn
Tất bật hoài quên cả đam mê

Viết vội bài thơ mừng sinh nhật
Buồn vui còn đó giữa quê ai
Thiên hạ xôn xao cùng World Cup
Ta một mình đi giữa tàn phai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU