Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

CHÚT LÒNG SƯƠNG KHÓI

Tôi từ đó phất phơ lòng sương khói
Đời lưu vong như con nước xa nguồn
Ngày với tháng lòng vòng theo cơm áo
Đêm trở mình thương tiếng dế kêu sương

Thương tóc em nay không còn đen nữa
Mà thân tôi tóc cũng trắng đời trai
Ngày nào đó chúng mình xanh mộng ước
Tuổi về chiều lại sống giữa quê ai

Những bằng hữu của một thời áo trận
Đứa lang thang nơi cuối đất cùng trời
Kẻ nằm xuống đem theo niềm u uẩn
Biết còn ai lòng nhân thế đầy vơi

Thời gian vẫn âm thầm qua trước cửa
Mà lòng trần bao dâu bể chưa nguôi
Vẫn thương quá một quê nhà bỏ lại
May còn em nên chợt thấy đời vui

Nên đi giữa quê người thong thả bước
Ta còn nhau là ân sũng đời mình
Dẫu còn đó những bộn bề phía trước
Nụ tình ta vẫn mãi thắm lung linh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 29 tháng 7, 2016

TẠ TÌNH

Mãi bận rộn với vòng cơm áo
Quên trang thơ nhỏ ngủ lâu ngày
Gã làm thơ tay trần chân dạo
Lòng cứ phiêu bồng ai có hay !

Thương em một thưở mơ áo gấm

Mà tôi tay trắng buổi can qua
Ngày tháng cứ nỗi buồn chạm mặt
Còn ai thao thức một canh gà ?

Tôi cũng có một thời trai trẻ

Yêu em và yêu cả quê hương
Thương quá vết hằn trên trán mẹ
Đời tôi quen những chuyến lên đường

Nên vẫn làm thơ cho người đọc

Thương đời qua mấy độ tàn đông
Nhân thế bao phen buồn muốn khóc
Bao lần đuối mộng giữa sắc không

Còn đó chút lòng xưa lụa trắng

Gởi em thâm tạ chút ân tình
Ta còn nhau tình sâu nghĩa nặng
Uống cùng nhau chén rượu nhục vinh...

NGUYỄN VĂN ĐIỀU