Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

NGỒI LẠI BÊN ĐỜI 1



Rồi ngày tháng cứ âm thầm đi mãi
Tôi bâng khuâng khi ngồi lại bên đời
Bỗng có lúc chợt thấy mình lạ lẫm
Biết còn ai cho ấm áp cuộc chơi ?



Em thì vẫn vô tâm theo dòng chảy
Tôi phân thân theo cơm áo qua ngày
Đời công nghiệp nên một đời hối hả
Nhớ vô cùng ngày tuổi nhỏ qua mau



Khi đi giữa quê người không còn lạ
Là đã quen với nhân thế lọc lừa
Thôi đã xa chút lòng xưa lụa trắng
Để quen dần chuyện nắng sớm chiều mưa



Có lúc nhớ quê nhà trông mây trắng
Nỗi đau xưa còn âm ỉ bây giờ
Những phận người bọt bèo như lá cỏ
Mà nghe lòng héo hắt giữa cơn mơ



Tôi đứng đó giữa chập chùng dâu bể
Để yêu hơn những cuộc sống nhọc nhằn
Đã qua rồi có một thời trai trẻ
Đêm phố người khó thấy một vầng trăng.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƠ CHO VỢ NHÀ 3.



tăng Hương,người bạn đời.

Trời bỗng rét và mùa Xuân lại đến
Đời chúng mình thêm một tuổi bên nhau
Lời tha thiết gởi về em yêu dấu
Gói ân tình trong ánh mắt thương trao



Ta yêu nhau từ những ngày gai lửa
Lúc đổi đời sau ngày tháng bảy lăm
Từ nhà giam ra anh thành tay trắng
Túp lều tranh che cuộc sống nhọc nhằn



Ta có chung nhau những ngày lam lũ
Lúc "đổi tiền" và đời sống "vòng công"
Đời hợp tác "cha chung không ai khóc"
Cho ngày nao hạnh phúc ở "đại đồng"


Dù vất vả,con chúng mình cũng lớn
Sẽ vào đời bằng con mắt yêu thương
Biết chia xẻ và không ngừng học hỏi
Nơi quê người vẫn luôn nhớ quê hương


Đã qua rồi những ngày gian khổ ấy
Gia đình ta hạnh phúc giữa quê người
Anh cám ơn em một thời khổ nhọc
Để còn nhau ấm lạnh những buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƠ XUÂN



Năm lại hết và mùa xuân chợt đến
Lòng xôn xao khi nghĩ đến quê nhà
Cốc rượu mừng xuân bỗng dưng lại đắng
Một chút gì quay quắt ở trong ta




Vẫn thương lắm quê hương mình khốn khó
Hết bão giông đến ngập lụt theo hoài
Và thân cò cứ đầu sông cuối bãi
Nắng cháy mưa dầm oằn cả đôi vai





Và còn đó những người thân lam lũ
Đôi tay gầy không vói tới tương lai
Thân cái kiến giữa cảnh đời lá cỏ
Chân lấm tay bùn mơ một ngày mai





Tôi nơi đây phất phơ đời tầm gởi
Yêu tự do nên nương náu quê người
Đồng hồ đổ phải ra đi vội vã
Mừng xuân sang quên mất bó hoa tươi





Nên còn lại chút tâm tình trao gửi
Đời hắt hiu theo từng bước chân về
Tháng giêng sang trời bỗng dưng rét ngọt
Bỗng nghe thèm một bếp lửa tình quê.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Thứ Hai, 27 tháng 12, 2010

THÁNG CHẠP



Cuối năm ,mừng thêm một tuổi
Dẫu đời còn lắm long đong
Một thưở đường trần dong ruỗi
Còn đây chỉ một tấm lòng.



Bao năm quê người xuôi ngược
Giữa ngày công nghiệp qua nhanh
Đời quay ta như con vụ
Đôi phen bỗng lạ mặt mình



Ta đi giữa ngày tháng chạp
Một mùa đông nữa đi qua
Bâng khuâng nhìn tờ lịch mới
Nghe lòng một chút xót xa



Thương em thân cò áo mỏng
Nửa đời hương phấn gian nan
Tuổi xuân chập chùng khát vọng
Yêu người nên phải đa đoan



Còn ai giữa ngày viễn xứ
Tay che chưa ấm môi cuời
Khi đã quen dần phố lạ
Xin đời một chút buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

CÓ MỘT THỜI YÊU EM 1


Có một thời yêu em
Lòng rộn ràng qúa đỗi
Ngày tháng thật êm đềm
Đời vui như mở hội

Những ngày ta bên em
Tuổi xuân hồng phơi phới
Đường quê trong nắng mới
Chiều lao xao tâm hồn

Môi cười không phấn son
Nụ hồng còn e ấp
Bài thơ tình trong cặp
Rụt rè không dám trao

Cuộc đời bỗng đẹp sao
Đôi tim cùng xao xuyến
Gặp nhau thường lưu luyến
Miệng nói không nên lời

Rồi chiến tranh ngút trời
Quê huơng đầy máu lửa
Cầm tay nhau em hứa
Sẽ thương anh trọn đời

Rồi hai đứa hai nơi
Em theo nhà chạy giặc
Tôi cũng về sắp đặt
Theo gia đình tản cư

Chẳng kịp lời giã từ
Mong một ngày gặp lại
Ai ngờ là mãi mãi
Đến một ngày bảy lăm

Xa nhau có mấy năm
Em chồng con yên phận
Tôi là người thất trận
Bị đưa vào nhà giam

Trong đời tù gian nan
Nỗi đau càng thêm lớn
Lòng xanh non mơn mởn
Đã tắt mọi niềm tin

Cho tôi một lời xin
Mong đời em hạnh phúc
Đời trai trong tù ngục
Thì còn gì tương lai

Rồi ngày một ngày hai
Thời gian qua đi hết
Tôi một lần thấm mệt
Nỗi buồn dài theo đêm

Có một thời yêu em
Cuộc đời thơ mộng qúa
Bây giờ như chim lạ
Lạc loài nhìn nhân gian.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU







NỤ TÌNH ĐẦU



Nắng người cháy bỏng tim tôi
Chim xao lá động ngậm ngùi trời mây
Mù khơi ngày một ngày hai
Tôi ru tôi tiếng thở dài qua đêm
Dấu chân bước nhẹ qua thềm
Em về dáng mỏng nón nghiêng tóc thề
Môi cười như đóa hoa lê
Lòng tôi dậy sóng đê mê qua hồn
Người đi trời bỗng hoàng hôn
Còn ai trên những lối mòn chân qua
Bởi tôi đã qúa thiệt thà
Yêu người cũng để rồi ra phụ người.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

CÁM ƠN EM,CÁM ƠN ĐỜI

















Như cánh chim thèm phương trời cao rộng
Bay giữa trời bỗng gặp ná nhân gian
Từ dạo ấy tôi cũng vừa tỉnh mộng
Rằng lòng người cũng hỷ nộ lan man




Cái đúng sai dễ chừng là sai đúng
Bởi lòng em như nước lớn nước ròng
Tôi đã vội tin vào người qúa thật
Nên một lần tất cả cũng bằng không




Và từ đó nhìn cuộc đời bỗng khác
Tôi tìm chi nơi phố chợ đông người
Một thưở rong chơi giữa vòng nhật nguyệt
Giữ cho lòng một chút nhỏ buồn vui




Dẫu tất bật theo vòng quay cơm áo
Giữa quê người đời công nghiệp qua nhanh
Đồng hồ đổ phải ra đi vội vã
Vẫn thương hoài một thưở tuổi ngày xanh




Và như thế giữa đường trần dong ruỗi
Chút lòng thơ vẫn thơm ngát hương đời
Xin cám ơn em một lần ghé lại
Tiếng chim ngày nào vẫn hót trong tôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

CỐC RƯỢU MỪNG XUÂN



Ta rót mời mình một chung rượu nhỏ
Uống mừng Xuân lại đến giữa đời ta
Khi đứng lại bên cầu nghe sóng vỗ
Lòng bỗng đau quay quắt một quê nhà

Bởi trôi nỗi đời mình theo vận nước
Nên đem thân nương náu ở quê người
Chắc bên nhà đã sang mùa tảo mộ
Biết nhờ ai gửi một đóa hồng tươi

Buổi lưu lạc đăm đăm con mắt đỏ
Đời hắt hiu theo từng bước chân về
Chùm khế ngọt của ngày xưa còn đó
Mà lòng thì phải bỏ để lìa quê.

Vẫn còn đó nỗi buồn không nói hết
Người anh em còn mặt lạ bên đường
Nên cách trở từ nửa vòng trái đất
Ôi Việt-Nam - chỉ để nhớ và thương !

Xin vẫy tay mừng vui ngày năm mới
Chúc mừng Xuân,xin cuộc sống an bình
Thắp nén nhang nhớ người còn kẻ mất
Mong dân mình một đời sống phồn vinh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ĐÊM TRẮNG LÒNG


Nằm suốt canh tàn không ngủ được
Thôi thì ngồi dậy ngắm trăng chơi
Trăng sáng qúa lòng thì tối qúa
Ta thèm qúa đỗi bóng trăng rơi



Có ai cùng ta trong đêm không
Có tiếng ai đi nhẹ vào lòng
Ta gõ vào tim ta lóc cóc
Như tiếng ai khua cuối dặm hồng



Lòng ta thì vốn như lụa trắng
Mà đời thì lắm nỗi đa đoan
Nên vẫn suốt một đời chóng mặt
Nghe tiếng gà lòng thấy xốn xang



Thôi mở lòng ra cho gió cát
Nghe thiên thu vỗ mãi không ngừng
Chiều nay thôi cũng như chiều khác
Nhìn sương rơi lòng bỗng rưng rưng



Chút rượu cuối cùng đem ra uống
Bầu cạn nên lòng cũng rỗng không
Ta bây giờ như cây đàn vỡ
Chạy hụt hơi rồi cũng lòng vòng.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1972 )

THẮP TÌNH



Ta đốt lửa hong đời lạnh bạc
Lòng đã chùng theo lắm bể dâu
Người đến trong đời như bóng nắng
Liệu có ngày nào ta mất nhau ?


Người đi áo lụa vàng nhung nhớ
Con mắt đã mòn trông ngóng theo
Còn ai nữa giữa ngày gai lửa
Đành thôi như nước chảy lưng đèo



Còn đó mùa thu trong mắt xưa
Ngày đi lối nhỏ biết ai chờ ?
Ngàn năm mây trắng thì bay mãi
Bên người sao chẳng bớt bơ vơ ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1984 )

THƠ XUÂN



Tất bật qua ngày đoạn tháng
Mùa Xuân đến thật tình cờ
Bâng khuâng nhìn tờ lịch mới
Quê người ta vẫn phất phơ

Nơi đây ngày qua rất vội
Con người chạy với thời gian
Và ta cũng đành lạ lẫm
Mừng thêm một tuổi đa mang

Bạn bè quê nhà lây lất
Áo cơm vây chặc đời người
Nhớ về người còn kẻ mất
Nghe lòng sao vẫn chưa vui

Bao người xuôi theo thời thế
Mơ mòng áo mão xênh xang
Ta đau nỗi đời dâu bể
Dẫu mùa Xuân mới vừa sang

Bao năm quê người lang bạt
Ta thêm một tuổi đâu ngờ
Nghiêng vai đời mình ngó lại
Thấp thoáng trời xanh ấu thơ.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( Xuân 2003 )

NGÀY THÁNG NÀO XA



Ngày tháng nào tôi như kẻ mộng du
khi nhìn lại thấy đời mình bỗng khác
Tôi một thưở như ngồi trên chiếu bạc
đã thua non vì cạn vốn giữa chừng



Bởi một lần đánh mất tuổi thanh xuân
tôi hụt hẫng giữa tình người giả trá
Phố cũ người xưa bây giờ đã lạ
thôi còn ai lưu luyến bước chân về



Vẫn bao phen mong về lại với quê
để thăm lại con suối miền quê ngoại
thuở bắt ốc tập bơi ngày thơ dại
những chiều vàng con diều giấy trên không



Thương vô cùng ngày tuổi nhỏ lông bông
thuở tay trắng với sách đèn mộng mị
những con mắt nhìn nhau không nghi kỵ
nhìn cuộc đời đẹp tợ những đêm mơ



Và bây giờ tôi vẫn phải làm thơ
để tìm lại chút mình ngày xưa ấy
Có một lúc đời tuyệt vời như vậy
hồ dễ ai sống được đến hai lần.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.


BÀI TÌNH CA CHO NHỎ



mùa thu về rồi đó nhỏ
có nghe một chút bâng khuâng
một lần mất nhau ngày đó
tôi nghe quay quắt qua lòng



nhớ qúa một thời trai trẻ
ngày nao lối nhỏ đi về
em vào hồn tôi rất khẽ
cho lòng bao nỗi đam mê




thuở nào bên nhau đưa đón
buớm vàng theo bước chân em
tôi nghe đời như mở hội
ngày xanh rất đỗi êm đềm




nhưng rồi ngày vui qua vội
quê hương máu lửa ngút trời
hai đứa chia lìa hai ngả
từ khi có cuộc đổi đời





bây giờ mùa thu về đó
có nghe một chút bồi hồi
tôi vẫn chưa quên nghe nhỏ
dẫu lòng nhân thế như vôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010

THƠ TÔI BÂY GIỜ



Về đây thôi chẳng còn ai
Mình tôi đứng lại nghe dài nỗi đau
Tóc xanh giờ đã ngả màu
Xót xa thân phận nát nhàu ước mơ
Quê người một thưở phất phơ
Giữa đời công nghiệp thì giờ qua nhanh
Tay che chưa kín phận mình
Lối mòn em vẫn vô tình bước qua
Trái tim tôi vẫn thật thà
Nên còn đây nỗi xót xa nhân tình
Tạ lòng nhau giữa nhân sinh
Hoa vàng vẫn nở đón mình ghé thăm.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

TỰ SỰ







Tôi ngồi lại giữa ngày viễn xứ
Tìm cho mình một góc buồn vui
Bởi cơm áo quê người lạ mặt
Khi nghiêng vai một thoáng ngậm ngùi

Thương em vẫn thân cò lận đận
Giữa ngày công nghiệp cứ qua nhanh
Tôi đã qua một thời trai trẻ
Đèn chong khuya hiu hắt phận mình

Ngày tháng nào đi không về lại
Dấu chân chim khóe mắt bây giờ
Tôi đi giữa phố người bỗng lạ
Mà long còn đó nỗi bơ vơ.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

THƯ CHO VỢ NHÀ 2.


tặng Hương,người bạn đời
Rồi ngày tháng vẫn lạnh lùng đi mãi
Tôi còn chi khi nhìn lại đời mình
Cuộc sống vẫn như vòng quay hối hả
Tôi một đời mê mải giữa vô minh

Thương em vẫn một đời mơ áo gấm
Nên bon chen giữa nhân thế lọc lừa
Tôi còn đó nỗi buồn ngày thất trận
Ru đời mình bằng tay nhỏ che mưa

Người anh em của ngày nào binh lửa
Đứa ngủ yên kẻ lây lất tuổi già
Tôi cúi mặt mà nghe lòng lệ ứa
Nhớ một thời tuổi trẻ đã lìa xa

Em yêu dấu dẫu đời còn vất vả
Giữ cho lòng một chút nắng ngày xanh
Vẫn trân qúy những gì ngày gai lửa
Để nhìn đời bằng đôi mắt long lanh

Ta thắp lại chút niềm tin đã mất
Giữa quê người đời công nghiệp qua nhanh
Rồi một mai con chúng mình con lớn
Trong mắt nhau,ta ru lại đời mình.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 27 tháng 10, 2010

GIỮA NGÀY TÓC RỐI




Mãi tất bật áo cơm ngày viễn xứ
Đèn chong khuya không đủ sáng phận mình
Tôi lạ mặt giữa một đời tóc rối
Qua mấy trời mây trắng vẫn xem khinh

Vẫn còn đó những đêm buồn không ngủ
Thương quê xa mà chưa thể quay về
Ngày tháng vẫn vô tình qua đi mãi
Nhìn lại mình như sống giữa cơn mê

Những bè bạn của một thời binh lửa
Biết ai còn ai mất buổi can qua
Ngày dâu bể giữa đời tù nghiệt ngã
Giữa cung Tần ai người nhắc Kinh Kha

Và như thế giữa đường trần dong ruỗi
Tôi tìm tôi trên phố lạ quê người
Như thân chim bay giữa trời giông bão
Tôi một mình trong góc nhỏ buồn vui

Nên thương lắm có một thời để nhớ
Có một thời yêu dấu đã lìa xa
Ngắt nụ hồng tạ lòng em rộng mở
Nên lối về lòng vẫn ngát hương hoa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

NGỒI QUÁN MỘT MÌNH





Chiều một mình phố lạ
Tôi tìm tôi giữa đời
Dòng người qua vội vã
Có nỗi buồn qua môi.


Trên dặm ngàn xuôi ngược
Áo cơm nơi quê người
Theo vòng quay tất bật
Mơ ngày về xa xôi.


Nửa đời qua kể bỏ
Nửa đời nay lưu vong
Thương em ngày gian khó
Vẫn thủy chung một lòng.


Chiều một mình quán nhỏ
Lạc loài nhìn đám đông
Nhớ về ngày thơ dại
Một chút đau qua lòng


Còn ai trên phố lạ
Quàng vai dạo giữa đời
Tôi một mình góc nhỏ
Một chút gì chưa vui.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Oct.2010




Thứ Bảy, 14 tháng 8, 2010

NHÌN LẠI



Rồi năm tháng cứ vô tình xuôi chảy
tôi bàng hoàng nhìn lại tháng ngày qua
Vẫn còn đó những đêm buồn không ngủ
dù đời mình tóc đã điểm sương pha


Đêm cúi mặt giữa một đời tóc rối
tôi tìm tôi giữa ngày tháng quê người
Cuộc sống vẫn quay đều nên chóng mặt
biết còn ai cho một góc buồn vui ?


Em thì vẫn một đời mơ phú qúy
nên bon chen tất bật mãi không ngừng
Tôi từ thưở lao tù ngày bại trận
như chim ngàn bị ná nhớ rưng rưng


Nên cứ mãi một đời nghe lạ mặt
mong quê hương một thưở ngẩng cao đầu
Vẫn thương lắm dân mình đang khốn khó
nhớ vô cùng ngày tuổi trẻ qua mau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 29 tháng 7, 2010

TÌNH THƠ



Rồi duyên nợ đưa người về bên ấy
Gởi buồn vui theo số phận an bày
Tôi một mình nghe trống vắng vòng tay
Thế là hết một niềm tin vụt tắt




Em một thưở cứ chơi trò cút bắt
Nên đường trần tôi lạc lối ai hay
Thôi một lần duyên phận đã không may
Xin chúc người được vuông tròn hạnh phúc




Tháng tám về nhà ai vàng hoa cúc
Tôi nghe lòng thèm qúa nụ hôn quen
Để bây giờ ngày tháng chẳng còn em
Nên thương qúa có một thời để nhớ




Dù hôm nay mình chẳng là chồng vợ
Chút lòng xưa vẫn trang trọng cho người
Xin một lần sống lại tuổi hai mươi
Đã có được một tình yêu thần thánh




Thưở bên người trăng sao về lấp lánh
Có một thời hò hẹn đón đưa nhau
Dù ngày vui một thưở đã qua mau
Vẫn trân qúy cho đến ngày bạc tóc.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

MỘT THƯỞ YÊU NGƯỜI




Bây giờ là tháng bảy
Tôi đang giữa quê người
Nhớ một bàn tay vẫy
Của những ngày đôi mươi

Em một thời tuổi nhỏ
Rong chơi giữa đời tôi
Tôi mang hồn lá cỏ
Nên một thuở yêu người

Rồi quê hương máu lửa
Ngày vui cũng qua mau
Tôi mặc vào áo trận
Đi về nơi tuyến đầu

Ngày tháng tư bảy lăm
Tôi thân tù cải tạo
Qua ô cửa nhà tù
Em chào tôi từ giã

Bây giờ là tháng bảy
Nhớ một thời yêu em
Có một thời tuổi nhỏ
Đã qua đi êm đềm.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2010

BỎ PHỐ LÊN RỪNG




Mai ta bỏ phố lên rừng
Lòng vui như thể chưa từng ghé qua
Nẻo đời bao nỗi phù hoa
Dấu chân phiêu lãng la đà nước non
Này em một thuở vàng son
Vết hằn dâu bể vẫn còn chưa quên
Còn đây ngày tháng không tên
Một thời hoa mộng ta bên cạnh người
Tay che chưa ấm môi cười
Giữ giùm ta nhé buồn vui dấu đời.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU



MỘT THƯỞ ĐƯỜNG TRẦN



một thuở đường trần
đi về chung lối
dìu nhau ngõ tối
ngây ngất hương đời
quê nhà bao nơi
ngược xuôi ta tới
tình yêu vẫn mới
quên cả đường về

một thời đam mê
chập chùng khát vọng
lòng nghe gợn sóng
bát ngát ân tình
giữa dòng nhân sinh
hồn như lụa trắng
nụ tình im lặng
nở giữa phồn hoa

ngày tháng nào xa
lòng này vẫn thắm
nước non ngàn dặm
vẫn ngát hương tình
mơ một bình minh
về trên quê mẹ
bước chân em nhẹ
đi vào đời ta.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 13 tháng 7, 2010

THƠ XUÂN



Ngày đi qua vội vã
Tất bật cùng thời gian
Bâng khuâng nhìn lịch hết
Mới hay mùa xuân sang


Ta mừng thêm một tuổi
Giữa nỗi đời ngổn ngang
Nhìn tuyết giăng đầu ngõ
Mà xót xa qua lòng


Bao năm còn phiêu bạt
Phất phơ nơi quê người
Ta sống đời kẻ khác
Biết còn ai buồn vui


Quê người nghe cay mắt
Vẫn chưa lần về thăm
Nhớ người còn kẻ mất
Có nỗi đau âm thầm


Xuân cho đời lộc mới
Lòng người thêm thiết tha
Ta nay đời bụi phủ
Nhớ những ngày xuân xa.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( Dec.17,2002)

Chủ Nhật, 11 tháng 7, 2010

CÙNG EM MỘT THUỞ ĐƯỜNG TRẦN



cùng em một thưở đường trần
bàn tay năm ngón phân vân giữa đời
từ em sánh bước rong chơi
lòng vui như thể gọi mời ngày xuân
cầm tay chẳng chút ngại ngần
dìu nhau lối nhỏ quen thân thưở nào
tình yêu đẹp tợ trăng sao
bước chân hoang dại đi vào đời nhau

"áo xưa dù có rách nhàu
vẫn xin một thưở bạc đầu bên em".

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

MỘT THUỞ BÊN NGƯỜI





một thưở bên người
nắng vàng đầy ngõ
trái tim bỏ ngỏ
hoa lá ngập ngừng
mây chiều rưng rưng.



ta,thân du tử
gió mưa đã nhiều
qua mấy đìu hiu
nửa đời kể bỏ
nỗi buồn ai hay.



rồi có một ngày
tình cờ em tới
một lần trao gởi
lời hẹn trăm năm
lòng ta trăng rằm.



ơi con chim nhỏ
hót giữa đời tôi
một thuở bên người
nụ tình chớm nở
lòng non hớn hở.



bên người một thuở
ngây ngất hương đời
em vào cuộc chơi
nụ hồng bỗng thắm
một chút hương thầm.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

BÀI VIẾT CHO NGƯỜI



Khi đứng lại bên cầu soi bóng nước
Tôi bỗng thương màu nắng lụa vô cùng
Cuộc trăm năm rồi cũng là sương khói
Tôi một đời mộng mị giữa hư không




Đôi mắt nào mấy tà huy thăm thẳm
Như mây chiều bảng lảng gọi ngàn sau
Bóng hồ điệp chập chờn trong giấc ngủ
Lời thiên thu như sóng vỗ ngang đầu




Tôi đứng đó giữa trùng trùng duyên khởi
Lòng thế nhân như mua bán môi cười
Nên an nhiên giữa tình người hay dở
Tìm cho mình một góc nhỏ buồn vui




Khi thức giấc trên giường nghe chim hót
Lòng bỗng vui một ngày mới ngoài kia
Em có thấy đôi chim non quấn quít
Ta yêu em như một chỗ để về.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

THƯ GỬI QUÊ NHÀ




Vẫn còn đó một quê hương bỏ lại
một thôn làng quay quắt buổi ra đi
ngày với tháng cứ âm thầm qua mãi
sao bâng khuâng lưu luyến một chút gì




Làm sao quên cuộc đổi đời cay nghiệt
người anh em lạ mặt đến không ngờ
Tôi cúi xuống gặp nỗi buồn chạm mặt
trên quê nhà sao bỗng thấy bơ vơ




Như thân chim đã bao lần bị ná
tôi kinh hoàng nhìn nhân thế gian manh
Vẫn chưa quen với lòng người giả trá
nhớ vô cùng một thuở những ngày xanh




Tôi vẫn muốn một ngày về quê cũ
dạo đường làng và thăm lại vuờn xưa
Thăm cô bạn của ngày còn tiểu học
và trưa hè nằm trên võng đong đưa...

NGUYỄN VĂN ĐIỀU






NGÀY ĐẾN MỸ ĐỊNH CƯ



Tôi đến Mỹ vào một chiều phố núi
Trời vào đông tuyết phủ trắng hiên nhà
Bên đường dốc có hàng cây trơ trụi
Quê nhà thôi đã khuất mấy ngàn xa




Hai con nhỏ vẫn nô đùa quanh quẩn
Chút hồn nhiên làm ấm lại lòng người
Chắc thôn làng đã sang mùa tảo mộ
Biết nhờ ai gởi một đóa hồng tươi




Chưa biết được những gì trên quê mới
Mong qua đi những cay đắng tâm hồn
Nhìn lủ trẻ vẫn vô tư cười nói
Đủ cho lòng thanh thản bớt cô đơn




Rồi mai mốt tôi trôi theo dòng xoáy
Như thân ong phải đem mật cho đời
Có lúc nhớ khói chiều trên mái lá
Lòng bâng khuâng thương câu hát à ơi ...


NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1994 )

Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

MỘT THỜI ÁO TRẮNG



này em hè về rồi đó
có nghe lòng rộn tiếng ve
nhớ qúa một thời thơ dại
quàng vai ấm giữa bạn bè
trao nhau những dòng lưu niệm
buồn vui em kể tôi nghe



nhưng thưở êm đềm qua vội
quê hương chinh chiến ngút trời
giã từ trường yêu bạn qúy
tôi mang áo trận vào đời
bao nhiêu yêu thương bỏ lại
nhớ mùa phượng vĩ xa xôi



rồi năm bảy lăm chiến bại
đổi đời nên lắm oan khiên
một phen thân tù tàn tạ
nằm mơ một chút bình yên
còn ai giữa ngày bỉ cực
xin lòng một chút an nhiên



bây giờ mùa hè viễn xứ
sao nghe lòng rộn tiếng ve
thương qúa một thời áo trắng
bên nhau lối nhỏ đi về
bao năm quê người phiêu bạt
vẫn thèm tắm lại sông quê.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

MỜI EM UỐNG RƯỢU



xin trân trọng mời em cùng ngồi lại
uống cùng ta dăm cốc rượu sum vầy
thời nhiễu nhương dễ gì mong tái ngộ
ta mừng vui vì còn gặp nhau đây



ly thứ nhất mời em người tri tửu
đời trăm năm rồi cũng sẽ hư vô
còn lại đó một chút gì để nhớ
mai này xa còn biết có bao giờ



ly thứ hai mừng em ngày gặp lại
ta còn thương còn gọi nhỏ tên nhau
dù vẫn biết chúng mình không duyên phận
uống ly này cho cạn hết niềm đau



ly thứ ba uống một lần để nhớ
phút giây này xin giữ đến mai sau
rồi một mai giữa đường trần bụi bặm
biết còn ai giữa ngày tháng qua mau



xin đa tạ tình em ngày dâu bể
gặp một lần cũng đủ giữa nhân gian
như con nước xuôi dòng theo ngã rẽ
lời tình xưa còn tím những chiều hoang.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

SINH NHẬT 2010



tôi mời tôi ly rượu
mừng còn có hôm nay
tháng ngày vô tình qúa
buồn vui nào ai hay


chào em bông huệ nhỏ
nở giữa lòng tôi đây
còn ai khi chiều vắng
con nước vơi lại đầy


bao năm rồi phiêu bạt
áo cơm nơi quê người
tôi nhìn tôi lạ mặt
nên nỗi buồn chưa nguôi


có một thời thơ dại
làm thơ tình cho em
có một thời hoa mộng
đã qua đi êm đềm


tôi mừng tôi ly rượu
giữa tháng ngày quê ai
còn em bông huệ nhỏ
một thời áo mơ phai.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(June 2010)

Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010

BÀI Ở SIOUX CITY



một lúc nào bên đời ta ngồi lại
thương làm sao ngày tuổi nhỏ vô cùng
bởi cơm áo bao lần xô sấp ngữa
nên một đời mộng mị giữa hư không



cuộc sống vẫn chập chùng con sóng vỗ
ta đi hoài mà chẳng biết về đâu
khi đứng lại chợt thấy mình lạ lẫm
thời gian qua như nước chảy chân cầu



ta nhớ qúa có một thời trai trẻ
ngày tuổi xanh mang hào khí ngút trời
bởi chiến bại nên đòn thù nếm đủ
nên nụ cười quên mất, thế nhân ơi !



xin cám ơn tình em ngày dâu bể
dẫn đời ta qua bao nỗi oan khiên
để còn biết yêu đời ngày gai lửa
giữ cho lòng còn được chút an nhiên



khi ngồi lại một mình bên góc nhỏ
thương tình em mơ áo gấm bao lần
chân bước nhẹ giữa đường trần bụi bặm
ta một mình còn đó những phân vân.



NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(Sioux City-May 31,2010)