Thứ Tư, 30 tháng 9, 2020

TỰ SỰ KHÚC

 Tôi từ độ neo đời nơi xứ lạ

Lòng đã quen bao nắng sớm mưa chiều

Đời công nghiệp con người luôn hối hả

Đã xa rồi thời tuổi ngọc dấu yêu

 

Em yêu ta ngày quê hương đổi chủ

Nên đời buồn như đêm tối âm u

Ta một thuở đau mùi thân chiến bại

Đời lêu bêu qua khắp nẻo nhà tù

 

Nên từ đó mang nỗi buồn vong quốc

Sống lầm than nơi góc tối quê hương

Ngày ra tù với hai bàn tay trắng

Đời cu li xuôi ngược khắp nẻo đường

 

Nên bây giờ an thân ngày viễn xứ

Câu chuyện buồn ngày tháng cũ quên đi

Bắt đâu lại bằng niềm tin bước tới

Mãi ngược xuôi quên mất tuổi xuân thì

 

Cám ơn đời vẫn còn em bên cạnh

Để cầm tay bước tiếp giữa đường trần

Bên hiên nhà khóm hồng vô tư nở

Ta nghe lòng có một chút bâng khuâng.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU


ĐI BỘ CÙNG HƯƠNG NƠI CÔNG VIÊN THƯ VIỆN



Đi bộ cùng em quanh thư viện
Tìm chút thảnh thơi giữa phố người
Chân đã qua mấy trời dâu biển
Nên cũng cần một góc nghỉ ngơi


Để thấy còn nhau ngày viễn xứ
Cuối đời phiêu bạt giữa quê ai
Đã qua rồi những ngày mộng dữ
Thì sá chi ngày vắng đêm dài


Bước tiếp buồn vui cùng nhân thế
Nghe lòng phiêu hốt giữa mênh mông
Có tiếng chim non trong vòm lá
Ta đi như con nước xuôi dòng


Mỗi sáng bên em cùng đi bộ
Đại dịch chưa qua quán vắng người
Ta thấy lòng an nhiên quá thể
Ta cùng em còn đó buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU