Thứ Năm, 31 tháng 12, 2020

GIÃ TỪ NĂM 2020

Xin giã từ năm 20 khép lại
Một năm dài có đại dịch chưa qua
Cấm túc, giới nghiêm nhà ai nấy ở
Những buồn lo cứ theo mãi bên ta

Vẫn còn đó ngổn ngang bao nhiêu chuyện
Bởi lòng trần vẫn còn lắm đa đoan
Ai vỗ tay giữa muôn trùng dâu biển
Ta nhìn mình phiêu dạt cõi nhân gian

Xin mời em cùng tôi nâng cốc rượu
Tạ lòng nhau trong ngày tận năm cùng
Thời nhiễu nhương dễ gì tìm tri tửu
Mừng còn nhau dẫu đời lắm bung xung

Khi ngồi lại giữa lùng bùng nhân thế
Ta còn em hát tiếp bản đồng ca
Đủ thấy lòng vui giữa ngày gai lửa
Bởi thương người cây lá vẫn cho hoa

Xin cám ơn năm 20 khép lại
Tay cầm tay hướng tới một ngày mai
Mong đại dịch chóng qua đời bớt khổ
Cho mọi người phơi phới dệt tương lai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Thứ Tư, 30 tháng 9, 2020

TỰ SỰ KHÚC

 Tôi từ độ neo đời nơi xứ lạ

Lòng đã quen bao nắng sớm mưa chiều

Đời công nghiệp con người luôn hối hả

Đã xa rồi thời tuổi ngọc dấu yêu

 

Em yêu ta ngày quê hương đổi chủ

Nên đời buồn như đêm tối âm u

Ta một thuở đau mùi thân chiến bại

Đời lêu bêu qua khắp nẻo nhà tù

 

Nên từ đó mang nỗi buồn vong quốc

Sống lầm than nơi góc tối quê hương

Ngày ra tù với hai bàn tay trắng

Đời cu li xuôi ngược khắp nẻo đường

 

Nên bây giờ an thân ngày viễn xứ

Câu chuyện buồn ngày tháng cũ quên đi

Bắt đâu lại bằng niềm tin bước tới

Mãi ngược xuôi quên mất tuổi xuân thì

 

Cám ơn đời vẫn còn em bên cạnh

Để cầm tay bước tiếp giữa đường trần

Bên hiên nhà khóm hồng vô tư nở

Ta nghe lòng có một chút bâng khuâng.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU


ĐI BỘ CÙNG HƯƠNG NƠI CÔNG VIÊN THƯ VIỆN



Đi bộ cùng em quanh thư viện
Tìm chút thảnh thơi giữa phố người
Chân đã qua mấy trời dâu biển
Nên cũng cần một góc nghỉ ngơi


Để thấy còn nhau ngày viễn xứ
Cuối đời phiêu bạt giữa quê ai
Đã qua rồi những ngày mộng dữ
Thì sá chi ngày vắng đêm dài


Bước tiếp buồn vui cùng nhân thế
Nghe lòng phiêu hốt giữa mênh mông
Có tiếng chim non trong vòm lá
Ta đi như con nước xuôi dòng


Mỗi sáng bên em cùng đi bộ
Đại dịch chưa qua quán vắng người
Ta thấy lòng an nhiên quá thể
Ta cùng em còn đó buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2020

SINH NHẬT 2020

Tôi ngồi lại với buổi chiều Tháng Sáu
Lòng bâng khuâng nhìn phượng tím bên đường
Ngày với tháng giữa quê người dong ruỗi
Trái tim này vẫn thắm mãi yêu thương

Trời Cali bây giờ đang mùa hạ

Nắng chói chan trên lối nhỏ ta về
Nơi xứ người không ve sầu rộn rã
Nhớ một thời tuổi nhỏ tắm sông quê

Em có thấy giữa bộn bề cơm áo

Chút lòng xưa vẫn thắm mãi không ngờ
Dẫu có lúc trời rớt cơn mưa bụi
Tạ ơn đời vẫn xanh ngát ước mơ

Nên chiều nay giữa xứ người đầy nắng

Phố thưa người vì đại dịch chưa qua
Tôi ngồi đó một mình trong góc nhỏ
Lòng vẫn nghe rưng rức một quê nhà

Ta rót mời ta một ly rượu nhỏ

Mừng ta thêm một tuổi giữa quê ai
Vẫn còn đó lòng chập chùng khát vọng
Đường ta về có nắng đổ trên vai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2020

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 36

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để cùng vui một thuở xa quê
Dẫu bây giờ sương pha màu tóc
Lòng vẫn xanh một thoáng nghĩ về

Để nhớ có một thời sách vở
Tóc cài hoa áo trắng như lòng
Thương mẹ cha một đời vất vả
Mong con mình không phải long đong

Nhưng rồi quê mẹ không yên ổn
Giặc về đất nước phải lầm than
Máu lửa leo thang cùng khắp chốn
Đạn bom rền bao cảnh tan hoang

Anh bỏ trường đi làm lính trận
Lạc em nơi bụi đỏ kinh thành
Nhớ một thuở hái hoa bắt bướm
Mất nhau rồi theo thuở chiến tranh

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Đây bài thơ cuối gởi về em
Ba năm đủ cả buồn vui đó
Thắp lửa cho lòng xanh mỗi đêm.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CHIỀU

Chiều một mình góc nhỏ
Lòng nghe buồn rưng rưng
Mùa hạ về rồi đó
Một chút gì bâng khuâng

Còn ai còn ai nữa
Cạn cùng tôi ly này
Tháng ngày qua lần lữa
Buồn vui nào ai hay !

Cali đang mùa dịch
Ra đường phải khẩu trang
Người cách nhau hai mét
Ngăn ngừa sự lây lan

Tôi ngồi trong phòng nhỏ
Nhìn mây trắng bay xa
Tìm nguồn vui trên net
Mong cơn dịch chóng qua

Bao năm rồi phiêu dạt
Ngồi nhìn ngày đi qua
Tôi nghe lòng như khác
Một thời nào đã xa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 29 tháng 4, 2020

NHỚ VỀ NGÀY 30 THÁNG 4

Tôi ngồi lại với buổi chiều viễn xứ
Trời Tháng Tư sắp hạ nắng chói chan
Bốn lăm năm đã đi qua rồi đó
Làm sao quên ngày nước mất nhà tan

Bốn lăm năm đã đủ dài để thấy
Vết thương xưa chưa xóa lại đôi bờ
Vẫn còn đó đói nghèo và lạc hậu
Người với người nhân nghĩa cứ như mơ

Quê hương ơi chủ quyền đâu còn nữa
Nên giặc Tàu an ổn sống tràn lan
Rôi một ngày lũ con lai phương Bắc
Sẽ lớn lên ngang dọc khắp giang san

Đó là lúc bốn ngàn năm lịch sử
Những Bà Trưng Bà Triệu khuất xa mờ
Dân Việt ta rồi sẽ là thiểu số
Sống bần cùng trong góc tối bơ vơ

Nên còn đó nỗi buồn không nói hết
Tháng Tư sang cay đắng dậy trong lòng
Tôi ngồi đây sao nghe đời mỏi mệt
Mang niềm đau đi mãi kiếp lưu vong.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU



Thứ Sáu, 10 tháng 4, 2020

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 35

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Gọi chút niềm vui giữa xứ người
Ta cứ quẩn quanh vòng cơm áo
Còn biết cùng ai để khóc cười

Nước Mỹ bây giờ mùa đại dịch
Để tránh lây lan phải ở nhà
Buồn vui gói gọn trong phòng nhỏ
Cầu mong cơn khổ nạn chóng qua

Em ở phương xa lòng có nhớ
Tháng Tư nào nước mất nhà tan
Dân miền Nam oằn mình chịu trận
Buồn đau khi lịch sử sang trang

Anh sống thân tù ngày " giải phóng"
Em vào hợp tác sống cầm hơi
Bè bạn ta lêu bêu cùng khắp
Thất lạc nhau cuối đất cùng trời

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để buồn vui trong cõi người ta
Tháng Tư về trong mùa đại dịch
Tâm sự cùng em nơi chốn xa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

BÀI THƠ THÁNG TƯ

Cali bây giờ đang mùa dịch
Lệnh trên truyền xuống ở yên nhà
Đường phố đìu hiu xe thưa vắng
Ta một mình tựa cửa ngó ra

Bao nhiêu năm ngược xuôi đất khách
Mấy trời mây trắng đã đi qua
Tháng Tư về nỗi buồn như mới
Ngậm ngùi khi nghĩ đến quê cha

Em có gì vui hỡi em yêu
Bốn lăm năm gợi xót xa nhiều
Mây trắng vẫn bay trời viễn xứ
Ta một mình góc nhỏ buồn hiu

Ta vết bài thơ giữa quê ai
Tâm tư như biển rộng sông dài
Ngồi đây mà nhớ về cố thổ
Nỗi buồn vong quốc trĩu đôi vai

Tôi viết bài thơ cho Tháng Tư
Một đời lạng quạng giữa thực hư
Ngoài kia nhân thế lao xao quá
Thôi trở về học lại chữ như.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2020

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 34

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để cùng vui một thuở " ngày xưa"
Ôn lại có một thời tuổi nhỏ
Tuổi thơ ơi, thương mấy cho vừa 

Có một thưở hái hoa bắt bướm
Con đường làng rợp bóng tre xanh
Những chiều hè cánh diều căng gió
Tiếng chày khua giã gạo đêm thanh

Rồi quê hương chập chùng máu lửa
Giặc về làng xóm chẳng bình yên
Anh lớn lên giữa mùa chinh chiến
Đời tản cư đâu thể êm đềm

Anh và em xa nhau từ đó
Ta bỏ làng quê xuống thị thành
Mỗi người mỗi nghiệp theo chiều gió
Xa cách nhau rồi bởi chiến tranh

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Dẫu bây giờ đôi phận đôi nơi
Để biết còn nhau trong cuộc sống
Còn chút lòng xưa gởi lại đời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƠ TÌNH CHO EM

Bây giờ trời đã vào Xuân
Cỏ cây trở giấc cho mầm xanh lên
Xin đời hai chữ bình yên
Buồn vui một thuở giữa miền quê ai
Này em biển rộng sông dài
Ta nằm đánh giấc thiên thai dưới trần
Bàn tay bao nỗi phân vân
Bàn tay năm ngón còn ân sũng nhiều

Trăm năm tạ một tình yêu
Quàng vai nhau nhé ta dìu nhau đi...

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Bảy, 29 tháng 2, 2020

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 33

Anh vẫn làm thơ cho em đọc 
Để cùng ôn một thuở nào xưa
Ôi cái thuở mười ba mười bảy
Chưa biết buồn sáng nắng chiều mưa

Tuổi thơ ơi dễ gì có lại
Như chúng ta chỉ sống một lần
Thương biết mấy một thời thơ dại
Mất nhau rồi đành gọi cố nhân

Hôm nay trời Tháng Hai rồi đó
Nắng mới lên cây đã cho mầm
Ngồi đây nhớ một thời tuổi nhỏ
Mà lòng sao quá đỗi phân vân

Những bạn bè một thời máu lửa
Thất lạc nhau cuối đất cùng trời
Từ đổi đời chưa lần gặp lại
Làm sao quên ngày tháng trời ơi

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để thấy còn nhau giữa xứ người
Dẫu đời sống bộn bề cơm áo
Vẫn cần góc nhỏ để ... buồn vui .

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2020

THUỞ XA NGƯỜi

Từ tôi một thuở xa người
Thân đơn bóng lẻ buồn vui riêng mình
Trăm năm tạ một chữ tình
Trăng thề còn đó một mình tôi đi
Mai sau ước vọng nỗi gì
Còn trên ngọn cỏ biên thùy ngậm sương
Dáng phai từ mặt trời hường
Tôi bôn ba khắp dặm trường đi rong.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2020

VÌ ĐÂU


Khi tôi về trời bỗng đổ mưa mau
Tay vẫn ngắn nên chi lòng ướt đẫm
Đôi mắt nào gởi theo từ vạn dặm
Để bâng khuâng từng bước nhỏ chân về
Tôi một đời mụ mị bởi đam mê
Nên cứ mãi đi hoài không bắt kịp
Em và tôi trái tim đâu cùng nhịp
Nên gần nhau mà đâu thể trong nhau
Tôi một mình còn đó với cơn đau
Em mê mải giữa phồn hoa phố chợ
Để nhớ hoài có một thời sách vở
Ngày đi qua cũng trắng mộng ban đầu
Xin một lần trời cứ vẫn mưa mau
Tôi thắp nến gọi xuân hồng đứng lại
Em dẫu xa một lần là mãi mãi
Phút giây nào còn đọng giữa xưa sau ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Happy Valentine' Day 02-14-2020

Thứ Sáu, 31 tháng 1, 2020

THƠ XUÂN 2020

Ta nằm bệnh giữa ngày mùa Xuân đến
Lòng xôn xao nhìn nắng mới hanh vàng
Đất trở mình cỏ cây cho lộc mới
Bâng khuâng nhìn một cái Tết vừa sang

Em đâu biết lòng ta còn gió bão
Đời lưu vong nương náu ở quê người
Mang thân phận người dân không tổ quốc
Nên Xuân về còn biết có gì vui

Em thi vẫn se sua cùng nhân thế
Tô thêm son để thấy má còn hồng
Vẫn mong ước có một ngày áo gấm
Để cho lòng ấm lại những chiều đông

Tôi vẫn thế phất phơ ngày viễn xứ
Sáng đi Chùa chiều fitness là xong
Lúc thong thả lang thang ta vào net
Đủ thấy đời lơ lửng một chữ không

Xin cám ơn có mùa Xuân chợt đến
Mùa Xuân này là Xuân mấy đang qua
Chân bước thấp bước cao cùng dâu bể
Ta một đời dong ruỗi cõi người ta.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 32

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để biết tin nhau giữa xứ người
Để nhớ một thời ta đi học
Để cùng chia sẻ những buồn vui

Còn nhớ một thời ngày mới lớn
Em và tôi chưa biết buồn phiền
Cùng lũ bạn chơi trò trốn kiếm
Sân đình quê mẹ thuở bình yên

Nhưng thuở xa xưa giờ đã hết
Bây giờ hai đứa tóc màu sương
Xa quê hơn nửa vòng trái đất
Ngồi ôn dĩ vãng để mà thương

Ngày tháng quê người đi nhanh quá
Mới đó mà nay Tết lại về
Em ở bang xa lòng có nhớ
Một thời nào tắm bến sông quê

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Dẫu rằng mình đôi phận đôi nơi
Còn gặp nhau đây trong góc nhỏ
Còn chút hương xưa gởi lại đời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Một bài thơ Xuân cũ : CÓ MÙA XUÂN YÊU EM


Có mùa Xuân yêu em
Đưòng thênh thang nắng lụa
Hồn ta ngày mở cửa
Lòng xôn xao nắng đào

Cuộc đời bỗng đẹp sao
Nụ tình xanh lộc biếc
Em như là nhật nguyệt
Theo ta về trăm năm…

Rồi mùa Xuân bảy lăm
Ta mất nhau từ đó
Tình yêu ngày tuổi nhỏ
Vẫn bâng khuâng trong lòng
Những ngày tù long đong
Giữa một trời cay nghiệt
Ta bên bờ sống chết
Vẫn nhớ mùa Xuân xưa.

Qua bao ngày gió mưa
Đời chia trăm nhánh rẽ
Giữa mịt mùng dâu bể
Ta gặp em quê người
Một thời của buồn vui
Giữ giùm nhau kỷ niệm
Đời em yên bờ bến
Còn nhớ mùa Xuân xưa?

Có mùa Xuân yêu em
Lòng bao la khát vọng
Có mùa Xuân không quên
Làm hành trang cuộc sống.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU