Thứ Năm, 31 tháng 12, 2009

CUỐI NĂM QUÊ NGƯỜI




Xuân sang mừng thêm một tuổi
Xin đời ngày tháng bình yên
Cơm áo quê người dong ruỗi
Quên đi bao nỗi ưu phiền
Bao phen đường trần gió bụi
Lòng này vẫn mãi an nhiên

Ta có một thời trai trẻ
Yêu người cháy bỏng con tim
Em vào đời tôi rất nhẹ
Dịu dàng như dấu chân chim
Ấm lạnh ân tình chia xẻ
Tình ơi rất đỗi êm đềm

Bao năm sống đời viễn xứ
Mong ngày về lại quê cha
Mặc cho dòng đời dâu bể
Trái tim này vẫn thiết tha
Thương qúa tình yêu ngày nhỏ
Em cười e thẹn dưới hoa

Mùa xuân cho đời lộc mới
Lòng người cũng ngát hương hoa
Ở đây ngày qua rất vội
Niềm tin một thuở chưa nhòa
Xoa tay đón chào năm mới
Mời em uống cạn cùng ta.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(Dec 31,2009)

Thứ Tư, 30 tháng 12, 2009

BÊN ĐỜI NGỒI LẠI



Một lúc nào chợt bên đời ngồi lại
Tôi bỗng thương ngày tuổi nhỏ vô cùng
Từ khôn lớn áo cơm đành trí trá
Tôi một đời đuối mộng giữa mênh mông

Nhớ ngày nào thuở còn ngồi trung học
Với quần xanh áo trắng thật êm đềm
Bao mơ ước hồn nhiên trong cặp sách
Giờ tan trường trên phố nhỏ thân quen

Rồi quê mẹ chiến tranh ngày mỗi lớn
Tuổi thanh niên phải bỏ lớp xa trường
Mang áo trận tôi về miền lửa đạn
Xa gia đình xa cả những yêu thương

Ngày bảy lăm đổi đời về quê cũ
Người anh em mặt lạ buổi tương phùng
Bởi thất trận cam thân tù vất vả
Tôi chập chờn đi giữa sắc và không

Biết còn ai giữa chợ đời gai lửa
Tôi nhìn tôi lạ mặt thuở làm người
Em bước nhẹ qua đời tôi một thuở
Xin một lần giữ hộ những buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


NGÀY ĐÓ XUÂN THÌ


này con chim nhỏ
tóc thề ngang vai
một lần qua đó
đêm về nhớ ai

thương em áo mỏng
giữa đời bão giông
còn ai đứng ngóng
phất phơ bụi hồng

nhớ mùa trăng cũ
em nhìn như nai
giữa chiều lá đổ
hẹn hò một mai

ngày nao chân mỏi
nhớ tuổi xuân thì
còn ai ngồi lại
với ngày tình si

một lần bên nhỏ
ta quên lối về
con tim bỏ ngỏ
giữa trời đam mê.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

MỘT MÌNH VỚI MƯA



Chiều một mình ngồi trông mưa đổ
Mưa về trong ngày tháng lập đông
Mưa xuống đời ta tầm tã qúa
Có ai qua xin gửi chút lòng

Ta trói mình trong dây oan nghiệt
Dễ chừng áo bạc đã bao năm
Cớ sao hồn vẫn còn mê gái
Dẫu biết tình ngọt tợ dao đâm

Em đến cùng ta trong một thuở
Mắt nhìn lúng liếng gởi buồn vui
Ta ngây ngất giữa khung trời nhỏ
Ngày tháng đi theo rộn tiếng cười

Rồi có một ngày xuân bảy lăm
Đổi đời ta phải cảnh tù giam
Em thích giàu sang quên thệ ước
Cuộc tình xưa thôi đã sang trang

Ngày ra tù em đã yên nơi
Một mình tôi bóng lẻ trong đời
Tôi tìm tôi giữa ngày tháng lạ
Quên một lần em bỏ cuộc chơi !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

TẠ TÌNH



Ta còn trăm nhánh sầu đưa
Em còn đuổi bướm bên bờ sông xanh
Ngàn năm trời đất làm thinh
Ta về dáng lạ chênh vênh bóng mình
Này em những bước vô tình
Làm sao đứng lại cho mình quen nhau
Lỡ một mai có bạc đầu
Lòng ta vẫn thắm ngạt ngào hương yêu
Bên ai một thuở bao chiều
Lối xưa còn đó với nhiều buồn vui.

Trăm năm ta vẫn chờ người
Tạ lòng nhau có một thời chung đôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

TÌNH THƯ CHO BÉ



Lần đến đó ta ngỡ ngàng quen bé
Chợt nhìn nhau bằng ánh mắt ngập ngừng
Ôi dáng bé dịu hiền như chim sẻ
Ta đi về bóng nắng cũng rưng rưng !

Cũng từ đó hồn say như nắng mới
Chút bâng khuâng vừa bén lửa qua lòng
Áo học trò trắng như lòng bé trắng
Thắp đời ai ngủ suốt mấy tàn đông.

Dòng sông nào xuôi thuyền ta đổ lại
Dìu bé đi trong ngàn nỗi tình cờ
Bé tình nguyện sẽ cùng ta dong ruỗi
Bé đâu ngờ đời còn lắm bơ vơ !

Đôi cánh mỏng giữa đỉnh đời ngút mắt
Nên chân ta rơi hẫng giữa vô cùng
Tình cho bé mà lòng buồn se sắt
Nên cũng đành quên mất tiếng thủy chung.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(1983)