Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011

THƠ NGÀY CUỐI NĂM 2



Xé tờ lịch mới hay năm sắp hết
Và ngậm ngùi nhìn năm mới dần qua
Mùa đông về rồi ngập ngừng đón Tết
Một chút gì xao xuyến ở trong ta

Vẫn còn đó ngổn ngang đời viễn xứ
Tôi bao phen như lạc mất lòng mình
Thương em vẫn thân cò trên bến vắng
Tôi một đời tất bật cõi nhân sinh

Đời sống vẫn âm thầm qua đi mãi
Mà lòng người còn trăm nỗi đa đoan
Nên cúi xuống bao lần nghe chóng mặt
Đến bao giờ chào năm mới hân hoan

Vẫn còn đó bao đêm dài trăn trở
Thương quê tôi thân nước nhỏ vô vàn
Mang nỗi đau thân chim ngàn bị ná
Để u hoài nhìn quê mẹ lầm than

Ngày cuối năm làm thơ chào năm cũ
Tôi một mình nhìn lại một năm qua
Vẫn thương quá có một thời tuổi nhỏ
Nên ngại ngùng nhìn tóc đẫm sương pha.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƠ TÌNH THÁNG CHẠP

















Tôi ngắt tặng em nụ hồng tháng chạp
Trời vào đông nên sắc chẳng được tươi
Em cầm lấy hai tay nâng trước ngực
Tạ lòng nhau đời sống bỗng dưng vui


Em bỗng thấy một chút gì đổi khác
Hai tay run không níu kịp dòng đời
Anh tặng em nụ hồng ngày tháng chạp
Xin một lần hò hẹn cuộc rong chơi


Tóc em đó có sợi dài sợi ngắn
Như tay em có ngón ngắn ngón dài
Tôi gặp em giữa hai vầng nhật nguyệt
Biết có còn chung lối một ngày mai


Nên quen em giữa đường trần gặp gỡ
Chút lòng xưa chợt sống lại không ngờ
Tôi còn đó những trang đời lở dở
Đã quen rồi ngày dâu bể phất phơ


Tôi viết cho em lời tình tháng chạp
Khi ngoài kia ngày đã cuối hiên rồi
Xin giữ lửa cho đời còn tiếng hát
Ta còn nhau dù ngày tháng vẫn trôi.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

CÒN CHÚT LÒNG XƯA GỬI ĐẾN NGƯỜI




trên lối về qua mấy bể dâu
lời thơ như thể tiếng kinh cầu
thức giấc tàn đêm nghe dế gáy
một thưở đường trần ta có nhau

biết còn ai ngồi lại chiều nay
một ta sấp ngửa dưới chân ngày
cốc rượu phù vân sao đắng qúa
một đời người bao lúc được say ?

em đưa tôi vào những oan khiên
vòng tay mộng mị chẳng ưu phiền
quê người mây trắng sao nhiều qúa
nghiêng mình ta đón bước nhân duyên

còn chút lòng xưa gởi đến người
giữ giùm tôi một thưở buồn vui
ngày tháng qua đi đâu về lại
dòng đời xuôi chảy dễ gì nguôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

Bao Đêm Mất Ngủ




và những đêm mất ngủ
nằm suy nghĩ lan man
nhớ về bao chuyện cũ
những mảnh đời sang trang

quê hương ngày tôi lớn
máu lửa thôi ngút trời
những đêm trường cháy đỏ
tránh pháo muốn hụt hơi

rồi bao lần chạy giặc
chiến cuộc mãi leo thang
tôi bỏ trường vào lính
tay súng làm hành trang

rồi bảy lăm thất trận
phải vào trại tập trung
người tình qua đò khác
đời sao qúa não nùng

giờ đây nơi xứ lạ
tuổi về chiều người ơi
ngày qua đi vội vã
nhìn đời tựa sân chơi

còn bao đêm mất ngủ
giữa đêm trắng cuộc đời
quê nhà người lam lũ
bao cảnh đời nỗi trôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011

MỘT THƯỞ CÓ EM




thưở nào có em
nắng vàng đầy ngõ
chiều qua xóm nhỏ
bước chân êm đềm

con đường thân quen
chập chùng kỷ niệm
bàn tay quyến luyến
quên cả lúc về

một trời đam mê
lòng như dậy sóng
bao ngày trông ngóng
ngây ngất men tình

nụ hồng lung linh
một thời đưa đón
dìu nhau khắp chốn
trăng nước ngập ngừng

nhưng rồi bỗng dưng
quê hương máu lửa
nhìn nhau lệ ứa
xiêu lạc giữa đời

cuối đất cùng trời
vẫn mong gặp lại
ai ngờ xa mãi
tan vỡ tình đầu

ngày nào bên nhau
hương lòng say đắm
giờ xa vạn dặm
còn nhớ hay quên ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

THƠ CHO VỢ NHÀ 4.



tặng Hương,người bạn đời.

Cám ơn em,cám ơn đời
Cho tôi một thưở buồn vui kiếp người
Đường trần như thể sân chơi
Lòng ta rêu bụi một thời gió mưa
Còn thương tiếng gáy gà trưa
Còn mong êm ấm cho vừa lòng nhau.
Bao lần hát giữa cơn đau
Ngày vui thôi đã qua mau bao giờ
Về đây sống với hồn thơ
Mà thương thân thế mà ngơ ngẩn lòng.
Quê người đâu dễ thong dong
Cám ơn em với nụ hồng trao nhau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2011

NGHE GIÓ ĐÔNG VỀ












Trời trở rét và mùa đông đang đến
Mưa dầm dề cùng gió lạnh từng cơn
Tôi cúi xuống nhìn lòng mình rêu bụi
Một chút gì hiu hắt rất cô đơn

Vẫn còn đó ngổn ngang tình viễn xứ
Bao năm qua theo cơm áo cho đời
Chút máu nóng ngày nào trong huyết quản
Cũng nguội dần theo ngày tháng mù khơi

Đời vẫn thế vô tâm theo dòng chảy
Nên mùa đông cũng rét mướt qua lòng
Khi nhìn lại giữa đường còn mê mải
Bởi nợ trần vấn vít chửa lo xong

Và như thế nên lòng buồn qúa đỗi
Biết còn ai ấm lạnh giữa quê người
Nghe xao xuyến nhớ ngày nào trai trẻ
Có một thời hoa mộng để buồn vui

Để chiều nay trên phố người mưa lạnh
Tôi một mình nhìn lại tuổi thơ xưa
Chút kỷ niệm xói mòn theo trí nhớ
Gởi lòng buồn theo tiếng nhạc đêm mưa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

MỘT THƯỞ TÌNH YÊU




Ngày tháng nào em đã đến bên tôi
Chân bước nhẹ giữa hồn trai mới lớn
Lòng tôi đó như cỏ non mơn mởn
Đón em vào cùng trẩy hội yêu thương

Tôi cùng em ngây ngất tuổi xuân hường
Lòng bát ngát những ân tình đôi lứa
Tình đã cháy như cỏ khô gặp lửa
Phút giây nào ta chết điếng trong nhau

Thưở bên người bao mơ ước xưa sau
Đời bỗng đẹp như nụ hồng mới nở
Đón đưa nhau trên lối về xóm nhỏ
Em mong mình sẽ duyên nợ trăm năm

Quê hương mình chiến cuộc mãi leo thang
Tôi lạc em ngày tản cư vội vã
Tuổi động viên,học đường thôi từ giã
Có ai ngờ mình sẽ hết yêu đâu

Rồi bảy lăm ta thật sự mất nhau
Em yên phận chồng con nơi xứ khác
Tôi sống đời tù sau hàng song sắt
Nỗi đau đời thắm đẫm đến trăm năm.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CHIỀU TRÊN PHỐ LẠ




bao năm rồi phiêu bạt
áo cơm nơi xứ người
tôi nhìn tôi bỗng khác
một chút gì hỗ ngươi

thời gian rồi phôi pha
mà lòng còn ngó lại
tuổi xanh nào đi qua
đường trần còn mê mải

có đêm nào thức giấc
mơ tiếng gà quê xa
bạn bè ai còn,mất
trong ký ức nhạt nhòa

nhớ một thời binh lửa
tay súng giữ màu cờ
nhớ một lần ngả ngựa
sống đời tù sa cơ

chuyện ngày nao còn đó
trang đời còn dở dang
chiều đi trên phố lạ
có nỗi buồn mênh mang.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

NGỒI VỚI BUỔI CHIỀU





Tôi ngồi đó với buổi chiều vàng nắng
Lòng bâng khuâng nhớ ngày tháng ngọc ngà
Bao nhiêu năm trên quê người tất bật
Chợt giật mình tóc đã đẫm sương sa

Thương biết mấy con suối miền quê ngoại
Ngày tuổi thơ con diều giấy trên đồng
Tiếng ve sầu râm ran trưa mùa hạ
Một thời nào tuổi nhỏ rất lông bông !

Ngày mới lớn theo nhà đi chạy giặc
Đời tản cư nên phải bỏ làng xưa
Đôi mắt nai giữa phố phường ngơ ngác
Thời chiến tranh đau xót mấy cho vừa

Rồi chiến cuộc leo thang đành bỏ học
Tôi một thời áo trận giữa quê hương
Thương quê mẹ bao cảnh đời tang tóc
Ba lô quen theo những chuyến lên đường

Rồi chiều nay giữa quê người vàng nắng
Tôi một mình thương màu nắng vàng xưa
Ngày tháng nào với một thời áo trắng
Đến bao giờ nghe lại viếng ve trưa ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

CHÙM THƠ LỤC BÁT




Cho Hương

này em cuộc sống vô thường
hai ta duyên nợ náu nương quê người
nụ tình như đóa hồng tươi
cho nhau hết cả môi cười hiến dâng
bàn tay anh rất ân cần
yêu em như thể chưa lần yêu ai


Cho Đại và Hạnh

hai con kết nghĩa vợ chồng
giữ cho nhau nụ tình xuân giữa đời
từ nay hai đứa có đôi
thương nhau chín bỏ làm mười nghe con
giữ lòng sau trước vuông tròn
tặng nhau một chút lòng son cho
người

Cho Vinh

con đang độ tuổi trưởng thành
phải lo sự nghiệp hiển danh với đời
đường trần chưa thể rong chơi
chăm lo trước mặt thảnh thơi sau này
mấy lời căn dặn trước sau
vòng tay mở rộng cho nhau chút lòng


Cho Phương


con còn bận với giảng đường
lòng guơng ý lược chưa vương vấn đời
nắng vàng trên khắp sân chơi
lòng non vốn sẵn nụ cười bao dung
này con,thương mến vô cùng
như con chim nhỏ tung tăng giữa trời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

EM MẶC ÁO VÀNG


Em một thưở áo vàng qua lối nhỏ
Tôi nhìn sang một thoáng ngẩn ngơ lòng
Đôi mắt nai nhìn đời như chim sẻ
Tôi ngập ngừng trước màu nắng vàng trong

Em bước khẽ qua hồn tôi gió bão
Một chút gì đọng lại những xôn xao
Tôi ngơ ngẩn khi áo vàng qua ngõ
Một cái nhìn tha thiết chửa kịp trao

Bỗng thương quá màu nắng vàng xưa cũ
Một chút gì yêu qúy đã hư hao
Tôi ngồi lại với buổi chiều vàng nắng
Gởi lòng buồn theo câu hát nghêu ngao

Này cô bé áo vàng qua trước ngõ
Có nghe lòng xao xuyến chút gì không ?
Xin gởi theo em chút lòng lụa trắng
Để còn yêu mùa cúc nở vàng bông.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NGÀY RA TÙ Ở TAM KỲ 2.


Tôi từ độ bảy lăm tàn chiến cuộc
Sống đời tù qua các trại tập trung
Nếm đòn thù người anh em phương Bắc
Bao năm qua vẫn còn thấy hãi hùng

Ngày ra tù không nhà không bằng hữu
Về bên sông ta giặt áo phong trần
Em bỏ đi từ sau ngày dâu bể
Ta một mình bao nỗi khổ bên thân

Ở đây có những ngày dài thất nghiệp
Có công an thăm hỏi tháng đôi lần
Có nợ nần mỗi ngày đùn như mối
Có đời mình vó ngựa đã cùn chân

Khi giải lao bên chiều ngày hợp tác
Lòng bỗng thương một chút má em hồng
Đời đổi thay ta không ngờ mất trắng
Ta bây giờ bỗng chốc hóa tay không

Bởi quản chế ta thu mình như ốc
Người cũng xa vì trọng phú khinh bần
Khi đứng lại bên chiều trông mây trắng
Ta đâu ngờ còn trăm nỗi bất an

Khi tai đã quen nghe lời giả trá
Chút lòng xưa còn giữ lại riêng mình
Khi thức giấc nửa đêm nghe dế gáy
Mong một ngày quê mẹ thấy bình minh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1983 )

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

GIỮA NGÀY LẠ MẶT




Ngày tháng lanh lùng qua vội qúa
Bây giờ trời đất đã vào thu
Tôi nhìn tôi như người xa lạ
Còn trong lòng một chút hoang vu

Bao năm trên quê người tất bật
Đời đưa ta qua mấy bến bờ
Khi cúi xuống thấy mình bỗng khác
Đi về trên lối nhỏ ngu ngơ

Nên an nhiên giữa ngày lạ mặt
Giữ cho lòng một thưở buồn vui
Vỗ tay mà hát vào dâu bể
Mặc thế gian mua bán nụ cười

Vẫn còn đó chút lòng tang hải
Thương em còn lận đận chiều đông
Tôi nhún vai giữa ngày lang bạt
Đời cho ta một thuở phiêu bồng.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

NGỒI QUÁN MỘT MÌNH


Tôi ngồi đây quán nhỏ
Giữa một chiều quê ai
Bao năm rồi mắt đỏ
Giật mình nhìn tương lai

Còn ai trên phố lạ
Cùng tôi trong chiều nay
Dòng người qua vội vã
Đời vô tình ai hay !

Tôi mời tôi cốc rượu
Uống cạn những buồn vui
Không ai làm bạn hữu
Cùng chia bớt ngậm ngùi

Tôi một mình ngồi lại
Với buổi chiều quê xa
Ngày âm thầm đi mãi
Có nỗi buồn chen qua

Chiều nay nơi quán nhỏ
Còn ai cùng tôi đây
Thèm một bàn tay vẫy
Uống cạn chén sum vầy.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NHÌN LẠI



Rồi ngày tháng vẫn lạnh lùng qua mãi
Tôi còn đây với bao nỗi ngậm ngùi
Tuổi xanh qua vội vàng không về lại
Biết còn ai ngồi cạn chén buồn vui ?

Khi mỗi sáng nhìn mặt mình bỗng khác
Đời ngoài kia vẫn nhân thế vô tình
Đã mất hết những an bình ngày cũ
Cũng qua rồi thời tuổi nhỏ lung linh

Khi cúi xuống lòng bàng hoàng qúa đỗi
Những thương yêu một thưở đã xa rồi
Tôi tìm tôi giữa dòng người muôn lối
Như không ngờ tôi đã đánh mất tôi ?

Thương em vẫn chưa lần mang áo gấm
Mà tôi thì tóc bạc trắng đời trai
Nên còn đó nỗi buồn từ sâu thẳm
Lòng phân vân khi nghĩ chuyện ngày mai

Nên vẫn đi giữa đường trần mặt lạ
Và thản nhiên dẫu nắng sớm mưa chiều
Ai biết được ngược xuôi đời bao ngả
Xin một lần còn lại những thương yêu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

MỪNG CON NGÀY VU QUY



Xuân lẻ mười,đưa nhà du lịch
Con tình cờ quen Đại nơi đây
Hai đứa chào nhau còn e ấp
Cuối tuần hò hẹn những chuyến bay

Rồi những cú phone ở mỗi chiều
Gởi lòng nhung nhớ,gởi thương yêu
Bao nhiêu thương mến trao nhau hết
Một thửơ bên người,mộng bấy nhiêu !

Ngày tháng trôi qua sao thật nhanh
Hai đứa hôm nay thỏa mộng lành
Ba Má vui mừng duyên con trẻ
Mong tình vẫn thắm vẫn long lanh

Má Ba cầu chúc cho hai đứa
Giữ trọn niềm tin đẹp chữ tình
Xuân hồng vẫn sáng lòng đôi lứa
Cây đời nẩy lộc vẫn tươi xanh

Xin mãi từ nay đến cuối đời
Đi về bao lối vẫn chung đôi
Đại Hạnh nương nhau tìm lẽ sống
Hương tình bát ngát mãi không thôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(Đọc tại tiệc cưới bé Hạnh và Đại tại Las Vegas,9-10-2011)

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

THU ƠI TỪ ĐÓ





Này em mùa thu về đó
Lá rơi khắp nẻo chân về
Tôi bỏ quên thời trai trẻ
Chập chờn đi giữa cơn mê

Còn ai buồn vui lối nhỏ
Tháng năm lạ mặt chưa vừa
Đêm về đèn chong mắt đỏ
Để còn thương chuyện ngày xưa

Bao năm quê người lang bạt
Nhớ con suối nhỏ quê nhà
Bao năm sao lòng chẳng khác
Một thời ngày tháng nào xa

Thương em thân cò áo mỏng
Tuổi xuân qua thật vội vàng
Ngày đi chập chùng khát vọng
Còn gì trên những tro than

Bây giờ đi trên phố lạ
Nhớ thời binh lửa năm xưa
Hàng cây bên đường vàng lá
Lòng người sớm nắng chiều mưa
.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 6 tháng 7, 2011

MỘT CHÚT GÌ HẠNH PHÚC




Sáng dậy muộn,trên giường nghe chim hót
Lòng bỗng vui một ngày mới ngoài kia
Anh bỗng thấy môi em là mật ngọt
Ta cần nhau như không thể chia lìa

Nơi góc vuờn đôi chim non quấn quít
Chúng tung tăng ríu rít ở đầu cành
Anh chợt thấy một chút gì hạnh phúc
Đủ cho lòng sống lại những ngày xanh

Và như thế với tay người chăm bón
Cây đâm chồi và rồi sẽ đơm bông
Ta còn đó hai bàn tay muời ngón
Sẽ dìu nhau đi nốt giữa đường trần

Sẽ đưa người qua đầu sông cuối bãi
Buổi chợ chiều phơ phất giữa quê ai
Vẫn thơm ngát huơng lòng ngày non dại
Đón đưa người trên mấy nẻo tàn phai

Cám ơn em cám ơn ngày dâu bể
Ta còn nhau giữa ngày tháng quê người
Hạnh phúc là những gì rất thật
Thưở bên người vẫn thắm những buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

BÀI THÁNG SÁU


Tháng sáu về lòng bỗng thấy bâng khuâng
Một chút nhớ của thời còn đi học
Cái thuở của lòng non chưa lừa lọc
Lòng rưng rưng khi phượng đỏ sân trường

Gởi bạn bè trang lưu bút thân thương
Niên học mới biết có còn gặp lại
Quê hương này chiến tranh còn theo mãi
Bao chàng trai còn đi biệt chưa về

Rồi một ngày như sống giữa cơn mê
Sài Gòn mất,quân miền Nam thất trận
Khi nếm đủ đòn thù ngày mạt vận
Cũng một lần tôi biết mất tương lai

Mang nỗi đau thân nhược tiểu trên vai
Lòng vẫn thắm giữa tình đời giả trá
Tháng sáu về bỗng dưng sao nhớ qúa
Có một thời thơ dại đã đi qua

Tháng sáu về lòng bỗng thấy xót xa
Vẫn nhớ qúa những ngày hè phượng đỏ
Thương biết mấy có một thời tuổi nhỏ
Có một thời tháng sáu dấu yêu ơi !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

VÌ ĐÂU




Khi tôi về trời bỗng đổ mưa mau
Tay vẫn ngắn nên chi lòng ướt đẫm
Đôi mắt nào gởi theo từ vạn dặm
Để bâng khuâng từng bước nhỏ chân về

Tôi một đời mụ mị bởi đam mê
Nên cứ mãi đi hoài không bắt kịp
Em và tôi trái tim đâu cùng nhịp
Nên gần nhau mà đâu thể trong nhau

Tôi một mình còn đó với cơn đau
Em mê mải giữa phồn hoa phố chợ
Để nhớ hoài có một thời sách vở
Ngày đi qua cũng trắng mộng ban đầu

Xin một lần trời cứ vẫn mưa mau
Tôi thắp nến gọi xuân hồng đứng lại
Em dẫu xa một lần là mãi mãi
Phút giây nào còn đọng giữa xưa sau?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU



Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

NHỚ THỜI HOA MỘNG CŨ




Ngày nào còn đi học
Mùa hè về xôn xao
Ngập ngừng trang lưu bút
Bối rối trong tiếng chào

Em nhìn tôi lưu luyến
Khẽ nói lời chia tay
Bao nhiêu là thương mến
Nỗi buồn nào ai hay

Rồi quê hương máu lửa
Chiến cuộc ngày leo thang
Làng tôi quân giặc chiếm
Đời tôi cũng sang trang

Một ngày tôi bỏ lớp
Chẳng kịp lời giã từ
Tôi mặc vào áo trận
Khi bao nhà tản cư

Chiến tranh ngày mỗi lớn
Chuyện riêng bỏ bên lòng
Lên đường theo đơn vị
Theo tiếng gọi non sông

Ngày bảy lăm bại trận
Dân miền Nam kinh hoàng
Tôi vào thân cải tạo
Bao năm dài nhà giam

Từ quê hương đổi chủ
Em cũng xa phương nào
Nhớ thời hoa mộng cũ
Chỉ còn là chiêm bao !

Có một thời đẹp nhất
Đã qua đi trong đời
Bây giờ ngồi nhớ lại
Vẫn thấy lòng chơi vơi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

CÒN ĐÓ




Rồi cuộc sống cứ vô tình qua mãi
Tôi nhìn tôi lạ mặt giữa dòng đời
Ngày tháng vẫn ra đi không còn lại
Mà lòng thì tha thiết qúa đi thôi

Khi cuối xuống bỗng nghe lòng thảng thốt
Một chút gì quay quắt nhớ đi qua
Lòng tôi đó gió mưa hoài chưa ngớt
Thương làm sao ngày tuổi nhỏ ngọc ngà

Bao nhiêu năm giữa quê người tất bật
Biết còn ai thao thức một canh gà
Thương quê nội xa nửa vòng trái đất
Ngẩn ngơ nhìn mây trắng cuối trời xa

Và như thế tôi vẫn còn lang bạt
Đôi tay run không níu kịp lòng người
Xin cám ơn em giữa ngày mạt vận
Cho tôi còn được một chút buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

SINH NHẬT 2011




Bao nhiêu năm mang thân phận làm người
Ta đã có những tháng ngày diễm tuyệt
Một thuở trên vai đôi vầng nhật nguyệt
Ngẩn ngơ nhìn mây trắng biết về đâu

Cứ ngổn ngang còn đó chuyện xưa sau
Đời sống vẫn quay vòng như con vụ
Lòng cứ vẫn yêu người chưa thấy đủ
Sát na nào ta ngộ lý chơn như

Nên một đời đắm đuối giữa thực hư
Yêu biết mấy có một thời trai trẻ
Mang nỗi đau ngày quê hương dâu bể
Còn trên vai thân nhược tiểu da vàng

Nên lòng trần còn đó những đa mang
Mừng sinh nhật nhìn tuổi đời qua vội
Còn lại đó chút lòng như nắng mới
Viết thành thơ một thưở cám ơn đời

Vẫn nhớ hoài miền đất tổ xa xôi
Mong được thấy quê nhà ngày no ấm
Thương em vẫn cứ thân cò lận đận
Nên một đời thao thức mãi chưa nguôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(June 2011)

Thứ Ba, 24 tháng 5, 2011

NHỚ MỘT THỜI BÊN NHAU



Ngày tháng nào em từ giã cuộc chơi
Tôi đứng lại giữa một trời hụt hẫng
Đường tôi về hắt hiu trong chiều vắng
Chút lòng xưa một thưở gởi theo người

Thôi một lần đã đánh mất ngày vui
Tôi bỗng thấy đời mình cô đơn qúa
Con đường xưa của ngày nào bỗng lạ
Biết còn ai dong ruỗi giữa đường trần

Đôi bàn tay mười ngón bỗng phân vân
Tôi chao đảo giữa dòng đời giả trá
Còn đâu nữa thuở chung đường êm ả
Em bỏ đi mang cả một góc đời

Nhớ một lần nhìn chim nhỏ có đôi
Em khẽ nói : mong tình mình mãi thế
Em bỏ đi,vuờn xưa thành hoang phế
Lời yêu xưa còn vẳng lại bên lòng.

Thôi đã qua một thưở của chờ mong
Thương biết mấy có một thời lãng mạn
Thuở hò hẹn,đón đua hoài không chán
Chút lòng xưa xin gửi tặng cho người.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

NHỮNG NGÀY CUỐI NĂM




Tôi đi giữa quê người ngày tháng chạp
Trời mùa đông cái lạnh tái tê da
Vẫn bề bộn với trang đời lở dở
Ở nơi này vẫn nhớ mãi quê xa


Đời sống vẫn quay vòng như con vụ
Tôi đôi khi phải tìm lại chính mình
Ngày với tháng vẫn lạnh lùng đi mãi
Nhớ ngày nào thời tuổi trẻ lung linh


Khi cúi xuống nhìn lại mình bỗng lạ
Những ưu tư chợt lớn mãi không ngờ
Bỗng thấy thương những phận đời lá cỏ
Sống âm thầm không cả một giấc mơ


Khi quen bước giữa đường trần bụi bặm
Nghe bạc lòng khi nhớ tuổi thơ xưa
Vẫn thương lắm mùa nắng vàng tuổi nhỏ
Tiếng ve sầu réo rắt giữa ban trưa


Rồi chiều nay giữa quê người phố lạ
Tôi giật mình nhìn năm cũ đi qua
Đời sống vẫn chập chùng con sóng vỗ
Mà đời mình tóc đã đẫm sương pha.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 26 tháng 1, 2011

THƠ NGÀY CUỐI NĂM 1




Tôi ngồi lại giữa chiều trời tháng chạp
Một chút buồn nhìn năm cũ đi qua
Đời sống vẫn còn rất nhiều gai lửa
Quay lòng vòng chuyện cơm áo trong ta

Em mê mải giữa đường trần xuôi ngược
Chân đã quen từng góc phố quê người
Tôi còn đó nỗi buồn ngày dâu bể
Nhìn lại mình có lúc bỗng hỗ ngươi

Nhớ quê xa hơn nửa vòng trái đất
Bữa cơm chiều sợi khói mái tranh quê
Bằng hữu cũ biết ai còn kẻ mất
Lòng vẫn mong có một lúc quay về

Muốn thăm lại con suối miền quê ngoại
Đã một thời tắm mát tuổi thơ tôi
Con diều giấy của ngày nào tiểu học
Còn trong tôi bao nỗi nhớ không rời

Rồi chiều nay giữa phố người náo nhiệt
Tôi một mình nơi quán nhỏ quê ai
Ngày tháng vẫn ra đi không về lại
Bước chân nào qua những lối tàn phai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.