Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2021

CHÚT RIÊNG

 Có lúc chợt một mình ngồi lại

Thương sao thơ dại đẹp vô cùng

Ngày khôn lớn thấy lòng bỗng khác

Nhìn đời đâu cũng thấy bung xung


Cơm áo xô ta từng sấp ngữa

Roi đời cứ vỗ mãi oan khiên

Mới hay nhân thế là điên đảo

Nên đành vạn sự hãy tùy duyên


Bời dịch bệnh ngồi nhà quanh quẩn

Nên thèm sao một mảng trời xanh

Ngày với tháng chập chùng sóng vỗ

Ta một đời cứ mãi loanh quanh


Nên thôi hãy an nhiên ta bước

Ngại ngùng chi nhân thế lao xao

Con đường có người xuôi kẻ ngược

Giữa đường trần cứ ngỡ chiêm bao


May còn thơ như lời tâm sự

Để còn yêu cuộc sống ngọt ngào

Giữ chút niềm tin ngày viễn xứ

Cho lòng mình bát ngát trăng sao.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU

TẠ TÌNH

 này em biển rộng sông dài

tìm đâu một giấc thiên thai dưới trần

tuổi xanh ta có bao lần

bàn tay năm ngón ân cần đón đưa

yêu thương đến mấy cho vừa

còn đây một chút lòng xưa tặng người

từ em vầy cuộc vui chơi

từ tôi đánh mất môi cười trẻ thơ

dìu nhau qua mấy bến bờ

ta cho nhau hết khỏi chờ mai sau

biển xanh mà sóng bạc đầu

nụ tình vẫn cứ thắm màu trăm năm.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Bảy, 30 tháng 1, 2021

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 37



Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Bởi thấy yêu sao cuộc sống này
Một thuở buồn vui nơi xứ lạ
Ai ngờ mình còn gặp nhau đây


Hôm nay trời đã là Tháng Chạp
Còn vài tuần nữa sẽ vào Xuân
Ngày tháng sao mà đi vội quá
Ta còn đây bao nỗi phân vân


Quê hương xa nửa vòng trái đất
Đã bao năm chưa bận quay về
Hôm nay đại dịch loang cùng khắp
Thôi đành gác lại chuyện thăm quê


Nên viết cùng em gởi chút lòng
Dẫu rằng đời sống có long đong
Ngoài kia én gọi đàn bao lối
Anh nghe lòng một chút thương mong


Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để cùng ôn lại chuyện ngày xưa
Thương quá đời mình hai thứ tóc
Mà lòng vẫn thắm với nắng mưa.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NÀY EM, NGÀY CUỐI NĂM

 này em, ngày cuối năm

chiều đi qua âm thầm

bàn tay nào xao xuyến

cho hồn nhiều bâng khuâng...


vẫy tay chào một năm

con đường quen bao lần

cỏ cây cho lộc mới

mà lòng còn phân vân


giữa trùng trùng nhân duyên

chân ta qua bao miền

tuổi xanh nào đánh mất

bởi lòng người đảo điên


em từng hỏi vì đâu

sóng chờ ai bạc đầu

trái tim hồng vẫn đập

mà thời gian qua mau


thơ ta ngày cuối năm

có chút buồn qua lòng

nhớ sao ngày thơ dại

của một thời lông bông...


NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Thứ Sáu, 29 tháng 1, 2021

NGỒI QUÁN

 Có lúc buồn lái xe ra phố

Mong tìm ra một chút lòng vui

Theo dòng xe một đời hối hả

Ta tìm đâu một góc ngọt bùi


Đậu xe ta bước vào siêu thị

Gọi cốc cà phê ở quán quen

Ngoài kia phố xá đang ồn náo

Ta tìm mình sau những bon chen


Còn biết cùng ai giữa phố người

Qua rồi một thuở tuổi đôi mươi

Một thời áo trận quen chinh chiến

Một thuở mất quê tím ngát đời


Ở đây ta có dăm người bạn

Nhưng bất ngờ đâu thể gặp nhau

Nên cứ một ta ngồi góc nhỏ

Một mình ngồi đó với xưa sau


Cô nhỏ chạy bàn cười lúng liếng

Áo quần thiếu vải dẫu mùa đông

Ta tặng em chút tiền khoe của

Thương đời mình vẫn mãi lông bông.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CÒN ĐÓ

 bao năm nương náu quê người

 một tôi bóng nhỏ giưa trời quê ai

đã rồi tóc trắng đời trai

bước chân du tử nghe dài nỗi đau

ngỡ ngàng ngày tháng qua mau

lòng xưa nay đã ngả màu khói sương

rong chơi trong cõi vô thường

còn trong góc khuất nỗi buồn ai hay

cám ơn đêm xuống với ngày

cho ta một thuở cuồng say bên người.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 28 tháng 1, 2021

XUÂN HỒNG VỚI NGƯỜI TÌNH

 Nắng đã lộng báo Xuân về Tết đến

Dựng neo đời thắp sáng tuổi tên nhau

Cây cho lộc người cho niềm tin mới

Ta cùng em ngồi nói chuyện xưa sau


Bên bờ giậu đôi chim vờn trong nắng

Góc sân nhà cây đào đã nhú bông

Anh bỗng thấy một chút gì xao xuyến

Ngày đi nhanh như con nước xuôi dòng


Em có thấy giữa bộn bề cơm áo

Mừng Xuân sang cây lá đã cho mầm

Dù năm qua sống trong mùa đại dịch

Ta bên người vẫn ấm mãi tình thân


Tháng giêng sang trời vẫn còn rét ngọt

Tôi nghe hồn một chút nhớ bâng quơ

Bao nhiêu năm quen rồi đời viễn xứ

Chút lòng xưa bỗng sống lại không ngờ


Bời dịch bệnh nên an phần góc nhỏ

Ta một mình nhìn mây trắng bay qua

Vẫn thương quá một quê nhà bỏ lại

Thời gian đi nhưng kỷ niệm đâu nhòa.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NGỒI LẠI

 Như thân chim bay giữa trời giông bão

Tôi bao phen sấp ngữa cuốn theo đời

Lúc thấm mệt giữa trùng trùng bụi đỏ

Chẳng còn gì sau một thuở rong chơi


Cái đúng sai dễ chừng là sai đúng

Như phận người đâu thể biết về đâu

Ta bận rộn giữa đường trần gió lộng

Mà thế nhân cuộc sống vốn bao màu


Nên cứ thế xuôi dòng quen chân bước

Cho lòng xưa vẫn thắm mãi theo ngày

Lúc thích chí vỗ đàn ta ngồi hát

Mặc trên đầu mây trắng thản nhiên bay


Bởi cuộc sống còn bao điều không hiểu

Thì bận lòng chi một giấc mơ hoa

Em bên ta có một thời hạnh ngộ

Hãy cầm tay vui sống cõi người ta.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU