Thứ Hai, 31 tháng 12, 2012

BÀI CUỐI NĂM 2012

Rồi một năm cũng qua đi lặng lẽ
Tôi ngồi nghe xao xuyến bước chân đời
Ngày với tháng cứ rụng dần như lá
Tôi tìm tôi khi đời sống vẫn trôi

Khi đứng lại giữa phố người hối hả
Tôi ngẩn ngơ bởi nhân thế muôn màu
Đời công nghiệp dòng xe qua vội vã
Biết còn ai thao thức chuyện xưa sau

Thương trang thơ vẫn xanh màu tang hải
Nên bâng khuâng nhìn mây trắng quê người
Chút thảng thốt khi nghiêng vai nhìn lại
Đã xa rồi có một thưở đôi mươi

Dẫu cơm áo quay đời ta như vụ
Chút lòng xưa vẫn bát ngát hương tình
Thương mắt môi em một thời phủ dụ
 Dẫn đời tôi qua mấy cõi xuân xanh

Và như thế vẫy tay chào năm cũ
Để dọn lòng cho năm mới gần qua
Vẫn còn đó biết bao điều lở dở
Ta yêu người nên đời vẫn hương hoa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

SAN JOSE NGÀY MƯA

San Jose ngày cuối năm
Mưa nhiều nên rất buồn
Tôi nhìn tôi bỗng lạ
Giữa phố người mưa tuôn

Lại một năm đi qua
Bao thỏ lặn ác tà
Ngày qua đi vội vã
Giữa phố người xa hoa

Bạn bè ngày càng thưa
Nhớ thương sao cho vừa
Chiều nay nơi quán nhỏ
Nhìn phố phường trong mưa

Còn ai ngồi cùng ta
Quê cũ biết đâu là ?
Dòng đời trăm ngả rẽ
Nhớ những mùa xuân xa

Hôm nay ngày cuối năm
Mưa nhiều nên rất buồn
Còn ai cùng ngồi lại
Với ta ngày tha hương ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

ĐỂ NHỚ XUÂN XA

Rồi mùa xuân cũng qua đi
Em xa bỏ lại xuân thì ngày nao
Tôi về tìm lại trăng sao
Vàng hoe tóc gió lao xao trong lòng
Một người đi một người trông
Tào khê nuớc chảy còn mong chi về
Vườn xưa còn bóng trăng thề
Nhìn con én luợn ven đê quê nhà
Còn ai ngồi lại cùng ta
Một thời thơ dại đã xa bao giờ.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 26 tháng 12, 2012

NGỒI NGÓNG MÙA XUÂN

Chiều cuối năm làm thơ chào năm cũ
Tôi một mình ngồi lại đón Xuân sang
Vẫn bề bộn những chuyện đời lở dở
Nỗi buồn nào còn đó chẳng sang trang

Em ngày ấy nhìn đời long lanh quá
Mà đường trần dâu bể mấy ai hay
Ta mất nhau ngày bảy lăm oan nghiệt
Chẳng còn gì khi thời cuộc đổi thay

Từ dạo đó chúng ta nguời mỗi ngả
Tôi phong trần theo vận nước ngửa nghiêng
Em bước xuống neo tình vào bến lạ
Bởi đổi đời tôi chẳng thể bình yên

Tâm sự cứ rối bời như giẻ rách
Lòng bâng khuâng khi xuân mới sắp gần
Vẫn thương quá những mùa trăng thơ ấu
Một thưở nào gắn bó những tình thân

Nói sao hết tâm tình ngày viễn xứ
Lời yêu xưa còn bén got theo người
Nén hương lòng nhớ người còn kẻ mất
Từng ngày qua ta mãi ngóng tin vui

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2012

CUỐI NĂM

Bây giờ ngày cuối năm
Xin một lần nhìn lại
Tháng ngày qua đi mãi
Ta thêm một tuổi đời

Thời gian lạnh lùng trôi
Dòng đời bao ngả rẽ
Vẫy tay chào dâu bể
Ta còn nhau nụ cười

Có một thời buồn vui
Giữ giùm tôi kỷ niệm
Con tim hồng xao xuyến
Cho ngất ngây vào lòng

Xin một lần đèn chong
Nhớ hoài ngày thơ dại
Qua bao nhiêu bờ bãi
Dấu chân nào còn in

Vẫn còn đây niềm tin
Nên lòng còn khát vọng
Bàn tay còn trông ngóng
Ta thắp sáng cuộc đời

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CÒN ĐÓ CHÚT LÒNG

Tôi về đó phất phơ đời viễn xứ
Dăm bài thơ như tìm lại lòng mình
Ngày tháng nào chưa nguôi cơn mộng dữ
Tôi tìm tôi giữa dòng xoáy nhân sinh

Bạn bè cũ đã bao người nằm xuống 

Kẻ lêu bêu xa khuất mãi lưng trời
Có quê hương mà cũng đành bỏ lại
Nên lòng trần  gió bão vẫn chưa nguôi

Dù ngày tháng có chập chùng sóng vỗ

Chút lòng xưa vẫn thơm ngát hương đời
Bờ sông cũ có bên bồi bên lở
Tôi còn em để một thưở rong chơi

Nên an nhiên giữa phố người mặt lạ

Giữ cho lòng màu nắng lụa ngày xưa
Quê cũ ngày nào giờ nghe xa quá
Bởi tình người như sáng nắng chiều mưa

Khi cúi xuống vẫy tay chào nhân thế

Nghe hắt hiu thèm một bước chân về
Cám ơn em cám ơn ngày dâu bể
Đã xa rồi thưở tắm bến sông quê.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012

THẮM MÃI ƠN ĐỜI















tôi kiếp chim khát khao bờ bến lạ
nên bay hoài bay mãi cõi nhân gian
một chiều nào nhìn cây rừng thay lá
thấy phận người quay trên những dấu than !

khi mê mải trên dặm ngàn xuôi ngược
vẫn còn thơ như bóng mát trưa hè
chân đi tới mở lòng chào phía trước
nhớ thưở nào em hát để tôi nghe

thương con nước âm thầm qua ghềnh thác
tôi một đời dong ruỗi cõi nhân sinh
đêm tĩnh thức nằm nghe con suối hát
ngày tháng đi còn lại xiết bao tình

nên thơ tôi mãi xanh màu dâu bể
yêu tha nhân nên thắm đẫm môi cười
khi bước thấp bước cao cùng nhân thế
nghe dạt dào nhịp sống thưở đôi mươi

và như thế đời sao vui qúa thể
nghe xôn xao những mạch sống dâng tràn
khi cúi xuống đưa bàn tay chia xẽ
trái tim này nhịp đập rất hân hoan.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012

MỘT THƯỞ YÊU EM

Tôi đắm mộng nhìn em ngày mắt biếc
Hồn lao xao như sóng vỗ không ngừng
Nên vui qúa điếng hồn theo nhật nguyệt
Lời kinh cầu theo gió gởi vào không



Em thưở ấy như vầng trăng mới mọc
Đã biết gì tĩnh thức của chiêm bao
Trong tim tôi hồn thơ còn bỏ ngỏ
Em bước qua chợt gió nỗi ba đào

Tôi một thưở cũng tập tành nghiên bút
Nhưng câu thơ đâu giữ được chân người
Rồi gió cuốn chúng ta người mỗi ngã
Để đêm về thao thức mãi chưa nguôi


Nên ngồi xuống nhìn trang đời lở dở
Ta còn gì khi tay trắng tìm nhau
Con suối nhỏ đã bên bồi bên lở
Làm sao quên tình nhỏ thưở ban đầu

Còn lại đó dăm bài thơ bụi phủ                                                    
Kỷ niệm nào không đau xót lòng xưa
Như thương qúa có một  thời sách vở
Tuổi đôi mươi ngày ấy đã xa rồi...

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Cám Ơn 3


cám ơn em một thưở ân tình
cho đời tôi ngày tháng lung linh
em thổi trăng sao vào cuộc sống
dìu tôi đi nốt cõi nhân sinh

cám ơn những bằng hữu xa gần
quàng vai ấm lạnh chút tình thân
thắp lửa cho đời xanh hy vọng
đi về trong bao cõi phù vân

cám ơn những gian khó cuộc đời
ở một nơi nào nhớ một nơi
nửa đêm thức giấc nghe dế gáy
lòng như thầm gọi cố nhân ơi

cám ơn em tiếng hát nụ cười
hương tình còn đọng ấm bờ môi
còn nhau qua mấy trời sương khói
một cõi đi về rất thảnh thơi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(Thanhksgiving Day,11-22-2012)

Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012

NGÀY RA TÙ Ở TAM KỲ 3


Tôi từ thưở bảy lăm miền Nam mất
Đời hắt hiu qua mấy độ thân tù
Cuộc sống bỗng bồng bềnh không cảm giác
Chút lòng xưa giờ cũng thấy hoang vu

Mang thân phận cảnh chim lồng cá chậu
Chân bước đi nghe lạnh cả tâm hồn
Khi mỗi tháng mấy lần đi trình diện
Thôi đời mình như đang buổi hoàng hôn

Chân bỗng mỏi giữa chợ đời man trá
Tình cũng xa vì thân phận dư thừa
Bao người quen thưở nào giờ mặt lạ
Lòng ngại ngùng trến những lối về xưa

Nên còn đó nỗi buồn không tên gọi
Nghe xót đau thân nhược tiểu vô cùng
Bao cảnh đời nỗi trôi ngày mạt vận
Ai nặng lòng qua bao cảnh bung xung

Khi thân chim đã một lần bị ná
Lòng bỗng dưng muốn hỏi lại đời mình
Khi thấm mệt thương một thời êm ả
Tôi tìm tôi giữa dòng xoáy nhân sinh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012

TÌNH CA CHO NÀNG



muốn ngắt chùm hoa dại
tặng em ngày vào đông
ta một thời mê mải
vẫn còn nhau bên sông

chân đi về phía trước
lòng nghĩ về phía sau
đường trần còn xuôi ngược
ngày vui thì qua mau

đời bao la sóng vỗ
con nước chảy lạnh lùng
thân chim nào bay mỏi
tiếng hót gởi vào không





em như hoa nở muộn
giữa một ngày bão giông
ta một thời du thử
ngày tháng vẫn phiêu bồng

xin một lần ngồi lại
mời em chén rượu đào
cám ơn ngày tang hải
giữa trời chiều lao xao.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 31 tháng 10, 2012

VẪY BÓNG TÀN PHAI


rồi đời sống vô tâm theo dòng chảy
tôi bao phen ngây ngất những hương đời
chợt có lúc bàng hoàng khi nhìn lại
mới hay rằng rồi cũng thể sân chơi

em có lúc cũng mong ngày áo gấm
mà dòng đời dong ruỗi có ai hay
lại gặp ta giữa một trời lận đận
nửa đường trần vẫn mãi trắng đôi tay

mấy ai nghĩ ngày quê hương bỏ lại
đổi tự do nên phiêu bạt quê người
nên một thưở rong chơi cùng phong nguyệt
biết ai còn ấm lại những ngày vui ?

khi cúi xuống nhìn lòng mình lạ lẫm
bao năm qua rêu bụi phủ bao giờ
tôi đốt nến nhìn nỗi buồn xuống chậm
bóng ai về trên từng dấu chân thơ

nên an nhiên đi giữa ngày tang hải
lòng ngất ngây như gió nội hương đồng
đêm trở giấc trông vời mây cố quận
xin một lần vẫy gọi bóng tàn phai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

chuyện tình buồn


chuyện đã cũ nhưng sao chừng rất mới
em ngày nào một bữa đến chơi nhà
khi tiễn nhau tia mắt nào gởi lại
một cái nhìn làm xao xuyến lòng ta

tôi ngày đó lòng non như lộc nõn
tình yêu em xanh mướt tuổi xuân thì
những chiều vàng trên lối về đưa đón
con đường làng quen từng bước chân đi

em ngày ấy vô tư như sáo nhỏ
hót ngây ngô như chưa biết ưu phiền
bài thơ viết ngập ngừng trong tập vở
tuổi học trò áo trắng rất hồn nhiên

nhưng chiến cuộc bỗng đến hồi khốc liệt
những tang thương dâu bể biết đâu ngờ
tôi lạc em trong một lần chạy giặc
thưở xa người còn gì nữa mà mơ

kể từ đó đôi đời đôi ngã rẽ
em tản cư về quê ngoại vùng xa
tôi vào lính đi đầu non cuối bãi
hắt hiu buồn trên từng bước chân qua.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2012

CHÚT RIÊNG














đời sống quê người qua rất nhanh
ngày đi tháng lại rất vô tình
ta cũng qua một thời trai trẻ
và thưở quê nhà giữa chiến tranh

ở đây ta có dăm người bạn
thỉnh thoảng gặp nhau dịp cuối tuần
ngồi uống cùng nhau dăm cốc rượu
nhìn đời mình tóc đã điểm sương

có bạn phương xa thì phone lại
để cùng chia xẻ những niềm riêng
mỗi đời mỗi cảnh đau vời vợi
có phận người đi giữa oan khiên

mỗi sáng nghe đồng hồ báo thức
mới hay ngày mới đợi ngoài kia
ta chào ta một đời dong ruỗi
đêm về xao xuyến ngọn đèn khuya.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 1 tháng 10, 2012

Đi bộ cùng Hương ở park Hyller















Buổi sáng  em cùng ta đi bộ
Ban mai trong park rất trong lành
Nắng sớm chiếu vào qua khe lá
Nghe lòng thanh thản giữa trời xanh

Bầy ngỗng hồn nhiên trên thảm cỏ
Tiếng chim ríu rít giữa vòm cây
Ta nghe cuộc sống thân thương qúa
Nhịp sống bừng trong ngực căng đầy

Này em cuộc sống vô cùng ngắn
Một thời tuổi trẻ đã qua mau
Ta cùng em thong dong cuốc bộ
Tạ ơn đời mình vẫn còn nhau

Buổi sáng bên em cùng đi bộ
Thấy lòng vui quên những nhọc nhằn
Nhớ tiếng chim trong vuờn tuổi nhỏ
Và thưở hiên trường tiếng guốc vang.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

CÀ PHÊ VỚI BẠN
















thứ bảy cuối tuần đi xuống phố
gặp bạn mời nhau cốc cà phê
tán gẫu đôi điều thiên hạ sự
lai rai chuyện phiếm đến quên về


cô gái chạy bàn xinh như mộng
áo quần thiếu vải thấy mà phê
mắt nhìn lúng liếng như khiêu khích
bao chàng nam tử dậy đam mê

ta đã qua đi tuổi xuân hồng
mà sao như vuớng chút tình không
người bạn nói về tin thời sự
ta nghe như lạc cõi  phiêu bồng

buổi sáng cuối tuần đi vào quán
thấy mình phiêu hốt giữa mênh mông
cà phê tán dốc vui như pháo
người dẫn lòng ta qua mấy sông

cám ơn những bông hoa cuộc sống
cho đời ta một thưở tiêu pha
thứ bảy cuối tuần ta có bạn
nhớ thời trai trẻ buổi can qua.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2012

THƠ VIẾT CHO NGƯỜI
































như con nước trôi đều theo dòng chảy
tôi bao năm vẫn nương náu quê người
lúc cúi xuống bàng hoàng khi nhìn lại
mới hay mình đã vuợt tuổi sáu mươi

vẫn còn đó ngổn ngang bao khát vọng
có một thời tuổi trẻ đã qua mau
đã bao lần nghe lòng mình dậy sóng
khi bâng khuâng nhìn nước vỗ chân cầu

tuổi thanh xuân một thời nuôi chí cả
mong quê hương sẽ ngẩng mặt với người
khi thân chim đã bao lần bị ná
mới hay rằng mất trắng tuổi đôi mươi

đời vẫn thế lạnh lùng qua trước cửa
lòng thế nhân như nắng sớm mưa chiều
bao tráng sĩ ngày bảy lăm ngả ngựa
sống âm thầm trong bóng tối đìu hiu

còn lại đó chút lòng thơ ngày ấy
viết lên đây như thâm tạ ơn đời
yêu biết mấy có một thời non dại
mà lòng trần dâu bể vẫn chưa nguôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 30 tháng 8, 2012

MỪNG EM NGÀY HỘI NGỘ Ở SANJOSE




mời em cùng tôi dăm cốc rượu
cùng nhau cho cạn cuộc vui này
xứ lạ quê người ai tri tửu
mừng nhau xin hãy uống cho say !

những chuyện quê nhà xin gác lại
chạm cốc mừng vui cuộc sum vầy
thế nhân mặt trắng theo cơm áo
uống để đừng quên bữa gặp đây

gõ cốc cùng nhau cao tiếng hát
mừng em hội ngộ giữa quê xa
mai đây dẫu có về nơi khác
vẫn giữ lòng xưa thưở quê nhà

xin hãy cùng say trọn bữa này
một thời tuổi trẻ đã qua mau
quê người mây trắng bay nhiều qúa
giữ lại ân tình như trước sau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CHIỀU QUA PHỐ


chiều một mình qua phố
đường quê người thênh thang
bàn tay năm ngón nhỏ
có nỗi buồn mênh mang

dừng xe vào quán nước
nhìn bóng mình chao nghiêng
trời vào thu đầy nắng
tìm một góc bình yên

còn ai cùng ngồi lại
nhớ tuổi vàng đi qua
tháng ngày trôi đi mãi
giữa dòng người bôn ba

đời bao la ngả rẽ
lòng nhân thế vô tình
ta một thời trai trẻ
đi qua cùng chiến tranh

chiều nay ngồi quán nhỏ
giữa phố người xa hoa
ta nhìn ta bỗng lạ
nhớ một thời quê xa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NGÀY NAO NGƯỜI TÌNH




như có thưở vào đời nhau êm ả
em ngày nao đã lên tiếng mời chào
tôi thấy cả mùa xuân hồng lên má
một vùng trời bát ngát những trăng sao

bỗng thương quá ngày tuổi xanh thân quý
rất êm đềm như cỏ mượt ngày xưa
em đã đến diệu hiền và thánh thiện
con đường làng quen những bước đón đưa

tôi ngày ấy lòng trai thời mới lớn
cầm tay em bối rối chẳng nói gì
em xao xuyến mắt như dòng sông nhỏ
hôn vội vàng rồi lặng lẽ quay đi

nhưng cái thưở êm đềm qua vội qúa
em và tôi thất lạc bởi chiến tranh
lần gặp nhau ngày chia tay vội vã
hẹn một mai sẽ tính chuyện đôi mình

nhưng ai biết ngày mai thời giặc giã
lạc nhau rồi cũng mất cả tương lai
ngày bảy lăm tôi vào tù lao cải
em về quê rồi từ đó đôi đời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 22 tháng 8, 2012

THƯƠNG THƯỞ XUÂN THÌ




Có những chiều lái xe đi trên phố
Tôi đi hoài tìm một chỗ tình thân
Vẫn thấy mãi cảnh ngựa xe vội vã
Chiều qua mau trên phố lạ âm thầm

Bởi phố lạ chợt thấy mình cô độc
Bàn tay run không bắt kịp dòng đời
Đời công nghiệp người vô cùng tất bật
Tôi một mình ngồi với bóng chiều rơi

Khi cúi xuống bỗng thấy mình xa lạ
Chút lòng xưa rêu bụi phủ đâu ngờ
Mấy mùa mưa mấy mùa thu vàng lá
Bước chân về trên lối nhỏ phất phơ

Khi mê mải rong chơi cùng phong nguyệt
Tôi bỗng thương một thưở tuổi xuân thì
Trời mưa nắng vô chừng ai đâu biết
Như có lần em đã đến rồi đi

Tạ ơn em tạ ơn đời vô lượng
Đã cho ta ngây ngất những men đời
Tuổi xanh tôi một thời trong gió chướng
Nên bằng lòng du thử để rong chơi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 21 tháng 8, 2012

NỤ HỒNG MỘT THƯỞ






nhớ ngày nào đó
em vừa mười lăm
như hoa vừa nở
lòng như trăng rằm

ơi con chim nhỏ
ríu rít giữa đời
một lần qua đó
vầy cuộc vui chơi

lòng như dậy sóng
ngây ngất men tình
mắt nhìn bối rối
trăng nước lung linh

bàn tay năm ngón
nâng niu phím đàn
bên bờ khát vọng
tiếng hát vang vang

này con chim nhỏ
gặp giữa tình cờ
nụ hồng một thưở
như một đêm mơ

nguyễn văn điều

Chủ Nhật, 19 tháng 8, 2012

GIỮA NGÀY LƯU VONG


Tôi bây giờ đã quen đời viễn xứ
Chuyện quê hương thôi gác lại bên lòng
Đêm trở giấc mong quên cơn mộng dữ
Để thương đời qua ngày tháng lưu vong

Em đừng hỏi vì sao trên phố lạ
Tôi vô tâm khi nghe chuyện bên nhà
Bởi mệt mỏi sau một thời nghiệt ngã
Còn nỗi buồn đâu dễ đã phôi pha

Nên an nhiên giữa phố người mặt lạ
Tìm cho mình một góc nhỏ bình yên
Đời sống vẫn tháng ngày qua vội vã
Biết còn ai chia xẽ chút lòng riêng

Và như thế trên lối mòn cơm áo
Tôi bâng khuâng khi nhìn lại lòng mình
Ai biết được ngược xuôi đời bao ngả
Mà đường trần đã có đủ nhục vinh

Xin gởi lại chút lòng thơ lụa trắng
Chút lòng xưa ngày thơ dại năm nào
Vẫn thương qúa những mảnh đời khổ nạn
Xin cuộc đời vẫn còn lắm trăng sao !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 2 tháng 8, 2012

CHÉN RƯỢU CÙNG NGƯỜI


lâu qúa tưởng chừng không gặp lại
ngờ đâu còn có cuộc
vui này
qua cơn bão dữ ta còn sống
hãy uống mừng nhau một bữa say !

bạn bè mấy đứa sau binh lửa
thất lạc cùng nơi khắp mọi miền
đứa chết trong tù xong một kiếp
đứa sống ẩn mình đợi vượt biên

ta gặp ngươi ở trại tập trung
một thưở khổ sai đến tột cùng
những tưởng bỏ thây vùng nước độc
ai hay còn có buổi tương phùng

gặp lại nhau đây ở quê người
ta ngươi đều vuợt tuổi sáu mươi
mừng mừng tủi tủi trong tao ngộ
cùng nhau cạn chén để cùng vui

gia cảnh nhà ai cũng nát nhàu
gặp cơn bỉ cực nghĩ mà đau
chuyện kể dòn tan trong mâm rượu
bao cảnh đoạn trường theo bể dâu!

xin hãy cùng say một bữa này
mừng vui vì còn gặp nhau đây
quê nhà thôi để vào thương nhớ
chí cả một thời như khói mây.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 31 tháng 7, 2012

CON SÓNG ÂM THẦM




này em con chim nhỏ
ríu rít giữa đời tôi
một lần ngang qua đó
còn nỗi nhớ không rời

em làm sao hiểu được
tôi lạc mất tuổi xanh
bước chân từng xuôi ngược
còn lại chữ ân tình

bài thơ chưa lần viết
ngày tháng nào xa xăm
trăng xưa từng là nguyệt
con sóng vỗ âm thầm

tôi một lần qua đó
như lạc mất đường về
em như dòng sông nhỏ
tôi một thời đam mê

xin một lần nhắc lại
thưở ngây ngất hương đời
như một bàn tay vẫy
ngày nào mình đôi mươi.

nguyễn văn điều