Thứ Ba, 30 tháng 10, 2012

chuyện tình buồn


chuyện đã cũ nhưng sao chừng rất mới
em ngày nào một bữa đến chơi nhà
khi tiễn nhau tia mắt nào gởi lại
một cái nhìn làm xao xuyến lòng ta

tôi ngày đó lòng non như lộc nõn
tình yêu em xanh mướt tuổi xuân thì
những chiều vàng trên lối về đưa đón
con đường làng quen từng bước chân đi

em ngày ấy vô tư như sáo nhỏ
hót ngây ngô như chưa biết ưu phiền
bài thơ viết ngập ngừng trong tập vở
tuổi học trò áo trắng rất hồn nhiên

nhưng chiến cuộc bỗng đến hồi khốc liệt
những tang thương dâu bể biết đâu ngờ
tôi lạc em trong một lần chạy giặc
thưở xa người còn gì nữa mà mơ

kể từ đó đôi đời đôi ngã rẽ
em tản cư về quê ngoại vùng xa
tôi vào lính đi đầu non cuối bãi
hắt hiu buồn trên từng bước chân qua.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: