Thứ Ba, 22 tháng 5, 2012

THƠ CHƯA CÓ ĐỀ






Trên phố người chiều nay
Tôi ngồi nơi quán nhỏ
Nỗi buồn nào ai hay
Tôi tìm chi nơi đó
Một chút men đời say !

Quê cũ biết còn ai
Thời gian qua lặng lẽ
Giật mình nhìn tương lai
Không bạn cùng chia sẻ
Cầu mong một ngày mai.

Buổi chiều dần trôi qua
Giữa chợ đời huyên náo
Một mình trong cơn đau
Tôi nhìn tôi lơ láo
Còn gì cho mai sau ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

RU TÌNH NGÀY THƠ




trên lối về chiều nay
tôi nhìn tôi bỗng lạ
vẫn một đời lay hoay
giữa đường trần mệt lả

em một lần ghé lại
rong chơi giữa đời tôi
lòng non ngày thơ dại
cùng chia nhau nụ cười

một chút gì bâng khuâng
biết bao là thương mến
em như nụ hoa xuân
con tim hồng xao xuyến

rồi thời cuộc ai hay
quê hương ngày đổi chủ
tôi và em lạc nhau
còn mong gì gặp lại

rồi thời gian qua mau
mỗi người yên mỗi cõi
tình xưa dầu thiết tha
cũng đành im tiếng gọi

bây giờ ngồi nhớ lại
thương một thời bên nhau
dòng sông nào êm chảy
trong mộng thắm tình đầu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CÒN GẶP LẠI EM




Thật tình cờ tôi còn gặp lại em
Khi hai đứa trên đầu hai màu tóc
Thương biết mấy có một thời tuổi ngọc
Em ra đi bỏ lại ánh trăng thề

Tôi một thời lòng qúa đỗi si mê
Nên đau đớn giữa tình đời cay nghiệt
Chuyện tình cảm làm sao so hơn thiệt
Em quay lưng tôi cũng lạnh tuổi vàng

Thôi cuộc tình một thưở đã sang trang
Tôi hiu hắt trên lối về bóng lẻ
Đã xa rồi những lời em thỏ thẻ
Thưở bên người ấm áp những ngày vui

Em dẫu xa niềm nhớ chẳng hề nguôi
Tôi ngồi lại cô đơn cùng năm tháng
Đã qua rồi có một thời lãng mạn
Làm sao quên những kỷ niệm ban đầu

Rồi quê người bất chợt gặp lại nhau
Khi hạnh phúc hai người theo hai lối
Chuyện ngày xưa bỗng dưng như vẫn mới
Để bâng khuâng theo suốt cả lối về.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 16 tháng 5, 2012

MỘT LẦN NHÌN LẠI




ngày âm thầm qua vội vã
bôn ba cơm áo quê người
đôi khi thấy mình bỗng lạ
trượt dài theo những ngược xuôi

một thời thanh xuân áo trận
đời trai quen ngủ bụi bờ
rồi ngày bảy lăm chiến bại
thân tù trong cảnh sa cơ

bạn bè kẻ còn người mất
lênh đênh khắp bốn phương trời
bao người trở thành thương phế
bữa no bữa đói cầm hơi

có lần về thăm quê mẹ
những người quen cũ đâu rồi
phận người quay trong cơn lốc
thăm nhau bỗng thấy bồi hồi

phố xưa bây giờ đổi chủ
thân thương một thưở không còn
tôi nghe lòng mình quạnh vắng
nhớ về ngày tháng vàng son

bây giờ có lần nhìn lại
tuổi đời qua vội không hay
thương bao phận đời lá cỏ
nỗi trôi theo với tháng ngày.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU



Thứ Tư, 2 tháng 5, 2012

NHỚ MỘT THỜI YÊU EM


Nhớ một thời yêu em
Lòng vui như trẩy hội
Đưa nhau về chung lối
Tay trong tay nồng nàn

Nụ tình như hoa lan
Lòng non xanh phơi phới
Qua bao lần ngóng đợi
Trên đường làng về thôn

Môi em như trái ngon
Cắn hoài sao vẫn nhớ
Tình yêu như hơi thở
Xôn xao trong tâm hồn

Tôi cầm tay em thon
Đưa lên môi hôn nhẹ
Nhìn nhau em khẽ nói
Mong tình mình thành đôi

Rồi chiến tranh ngút trời
Làng tôi đầy máu lửa
Cầm tay nhau lệ ứa
Hẹn hò vào tương lai

Rồi ngày một ngày hai
Tôi lạc em từ đó
Tình yêu ngày tuổi nhỏ
Đâu dễ gì lãng quên

Quê hương không bình yên
Tôi lên đường nhập ngũ
Đời trai theo nghĩa vụ
Không gặp em một lần

Rồi thời cuộc xoay vần
Ngày bảy lăm đổi chủ
Đời quay tôi như vụ
Đưa thân vào trại giam

Đời tôi như dấu than
Còn mong gì gặp lại
Một lần là mãi mãi
Nhớ hoài dù trăm năm.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU