Tôi bước chậm giữa dòng người hối hả
Bàn tay không vốn liếng chẳng còn gì
đời vẫn thế giữa trùng trùng nhân ngã
Mây của trời rồi gió sẽ mang đi
Em ngày ấy qua đời tôi một thưở
Nụ hôn nào ngây ngất dễ gì quên
Môi mắt ấy và lòng non rộng mở
Ở bên em tôi đâu biết ưu phiền
Như con nước khát khao bờ bến lạ
Em dìu tôi qua mấy bãi mấy bờ
Tôi bỗng thấy đời sao vui quá thể
Lúc xa người lòng bỗng thấy ngẩn ngơ
Rồi cái thưở êm đềm qua đi vội
Ta mất em ngày quê mẹ đổi đời
Kỷ niệm đó ngày nào như rất mới
Mà cuộc đời hai đứa dạt hai nơi
Tôi một mình còn đó nỗi đau xưa
Khi đứng lại nhìn người qua vội vã
Bởi nhân thế đã quen lời giả trá
Tôi tìm tôi giữa cuộc sống muôn màu.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014
Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014
BÀI THÁNG HAI
Sáng thức dậy nhìn vu vơ lối phố
Hiên nhà ai hoa đào vẫn rộ bông
Tháng hai sang trời vẫn còn rét ngọt
Một chút thương một chút nhớ qua lòng
Đời vẫn thế vô tâm theo dòng chảy
Tôi ngẩn ngơ giữa cuộc sống muôn màu
Nên lạ mặt giữa tình người dâu bể
Chẳng còn ai để ấm lạnh xưa sau
Những chiến hữu của một thời binh lửa
Kẻ lêu bêu đứa cuối đất cùng trời
Người nằm xuống đem theo niềm u uất
Những phận đời như mây trắng nỗi trôi
Khi phố lạ đã quen từng quán xá
Tôi tìm tôi theo dòng xoáy cuộc đời
Đời công nghiệp người vô cùng hối hả
May còn em bước tiếp cuộc rong chơi
Nên bước thấp bước cao cùng nhân thế
Bởi yêu em nên thương quá cuộc đời.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Hiên nhà ai hoa đào vẫn rộ bông
Tháng hai sang trời vẫn còn rét ngọt
Một chút thương một chút nhớ qua lòng
Đời vẫn thế vô tâm theo dòng chảy
Tôi ngẩn ngơ giữa cuộc sống muôn màu
Nên lạ mặt giữa tình người dâu bể
Chẳng còn ai để ấm lạnh xưa sau
Những chiến hữu của một thời binh lửa
Kẻ lêu bêu đứa cuối đất cùng trời
Người nằm xuống đem theo niềm u uất
Những phận đời như mây trắng nỗi trôi
Khi phố lạ đã quen từng quán xá
Tôi tìm tôi theo dòng xoáy cuộc đời
Đời công nghiệp người vô cùng hối hả
May còn em bước tiếp cuộc rong chơi
Nên bước thấp bước cao cùng nhân thế
Bởi yêu em nên thương quá cuộc đời.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)