Tôi bước chậm giữa dòng người hối hả
Bàn tay không vốn liếng chẳng còn gì
đời vẫn thế giữa trùng trùng nhân ngã
Mây của trời rồi gió sẽ mang đi
Em ngày ấy qua đời tôi một thưở
Nụ hôn nào ngây ngất dễ gì quên
Môi mắt ấy và lòng non rộng mở
Ở bên em tôi đâu biết ưu phiền
Như con nước khát khao bờ bến lạ
Em dìu tôi qua mấy bãi mấy bờ
Tôi bỗng thấy đời sao vui quá thể
Lúc xa người lòng bỗng thấy ngẩn ngơ
Rồi cái thưở êm đềm qua đi vội
Ta mất em ngày quê mẹ đổi đời
Kỷ niệm đó ngày nào như rất mới
Mà cuộc đời hai đứa dạt hai nơi
Tôi một mình còn đó nỗi đau xưa
Khi đứng lại nhìn người qua vội vã
Bởi nhân thế đã quen lời giả trá
Tôi tìm tôi giữa cuộc sống muôn màu.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét