Chủ Nhật, 28 tháng 12, 2014

BÀI CUỐI NĂM 2014

Khi bước chân đã quen rồi phố lạ
Gởi buồn vui theo cơm áo quê người
Giờ báo thức phải ra đi vội vã
Nhìn lại mình đã vượt tuổi sáu mươi

Em đâu biết lòng tôi còn gió bão
Bữa ra đi hò hẹn buổi quay về
Thế mà đã hai mươi năm lần lữa
Vẫn chưa lần tắm lại bến sông quê

Như con nước âm thầm theo dòng chảy
Tôi bây giờ mặt lạ giữa quê ai
Đời vẫn thế lạnh lùng cơn lốc xoáy
Nghe bạc lòng khi tóc trắng đời trai

Khi ngồi lại một mình trong góc nhỏ
Nghe lòng vui nhớ một thưở quê nhà
Những bạn bè của một thời máu lửa
Có một thời yêu dấu đã lìa xa

Nên an nhiên giữa phố người hối hả
Để yêu hơn cuộc sống tuổi  về chiều
Dẫu có lúc tôi nhìn tôi mặt lạ
Vẫn xin lòng còn mãi những thương yêu !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 9 tháng 12, 2014

HAI MƯƠI NĂM VIỄN XỨ

Chiều qua ngoài song cửa
Tôi ngồi viết bài thơ
Hai mươi năm rồi đó
Ngày qua nhanh không ngờ

Hai mươi năm viễn xứ
Đã quen đời xa quê
Chiều nay trên phố lạ
Biết còn ai nhớ về

Cũng ngày này năm cũ
Qua Mỹ ngày vào đông
Tuyết giăng đầy phố xá
Nghe tái tê vào lòng

Qua rồi ngày gian khó
Các con đã trưởng thành
Quê người ngày qua vội
Vẫn nhìn đời long lanh

Ôn lại ngày xưa đó
Quê người giờ vào đông
Tôi viết bài thơ nhỏ
Một chút gì bâng khuâng .

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 30 tháng 11, 2014

NHỚ NGƯỜI XA

Rồi mùa Xuân cũng qua đi
Em xa bỏ lại xuân thì ngày nao
Tôi về tìm lại trăng sao
Vàng hoe tóc gió lao xao qua lòng
Một người đi một người trông
Tào khê nước chảy còn mong chi về
Vườn xưa còn bóng trăng thề
Nhìn con én lượn ven đê quê nhà
Còn ai ngồi lại cùng ta
Lối xưa còn đó người xa muôn trùng
Thôi còn chi để mà mong
Một ta ngồi giữa mênh mông cõi đời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 30 tháng 10, 2014

THƯỞ BÊN NGƯỜI

Ừ thôi một thưở theo người
Chim xao lá động ngậm ngùi trời mây
Mù khơi ngày một ngày hai
Tôi ru tôi tiếng thở dài qua đêm
Ngày nao tuổi nhỏ êm đềm
Vàng lên con nắng nghiêng nghiêng đợi chờ
Bây giờ sương khói bơ vơ
Hắt hiu bóng lẻ đợi chờ cố nhân
Bàn tay dẫu rất ân cần
Cũng đành cuối mặt vong thân giữa đời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 3 tháng 10, 2014

GẶP LẠI NGƯỜI BẠN TÙ TIÊN LÃNH

Lâu quá tưởng chừng không gặp lại
Ngờ đâu còn có buổi sum vầy
Nâng ly ta uống mừng hội ngộ
Say để cùng vui bữa gặp đây

Từ độ tan hàng do thất trận
Ta ngươi lơ láo cảnh hàng binh
Qua các trại tù không biết án
Đời như cùng tận đáy nhân sinh

Ngươi kể từ bảy lăm đổi chủ
Nhà bị tịch thu,vợ chia tay
Lũ con ốm đói nuơng nhà nội
Ngươi ở nhà giam chịu đọa đày

Bạn cũ một thời xiêu lạc hết
Gia đình ly tán đến bao nơi
Đứa ở nhà giam người thương phế
Những phận đời như lục bình trôi

Nếm đủ đòn thù may chưa chết
Còn sống gặp nhau đất Mỹ này
Mừng vui ôn lại ngày oan nghiệt
Chuyện nổ dòn tan bên rượu cay

Các con khôn lớn yên công việc
Ngươi sống thong dong với tuổi già
Tóc bạc nhưng lòng luôn tha thiết
Mong ngày gặp lại giữa quê cha

Gặp lại nhau đây giữa xứ người
Nâng ly ta kể chuyện buồn vui
Vỗ tay mà hát vào nhân thế
Một trời tang hải dạ nào nguôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 2 tháng 10, 2014

MƯA TRẮNG ĐỜI NHAU

như con nước âm thầm xuôi về biển
tôi một đời mặt lạ giữa quê ai
đời vẫn thế chập chùng bao nhiêu chuyện
mới ngày nào đã tóc trắng đời trai

em ngày đó một lần mời chén rượu
mong tình ta đỏ thắm chuyện cau trầu
thời nhiễu nhương biết ai người tri tửu
khi quê mình chinh chiến quá dài lâu


ngày bảy lăm quân miền Nam thất trận
tôi lêu bêu qua các nẻo nhà tù
em thục nữ cũng bẽ bàng duyên phận
đời cũng buồn như đêm tối âm u

rồi từ đó tình ta đành tan vỡ
em theo chồng khi tôi ở nhà giam
chuyện chúng mình thôi đành không duyên nợ
chim xa bầy ta lạc cõi trăm năm

khi cúi xuống nhìn lòng mình rêu phủ
tôi ngẩn ngơ nhìn  nhân thế muôn màu
ngày viễn xứ trông vời về quê cũ
ngày tháng nào mưa trắng cả đời nhau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CHO NGÀY TÌNH THƠ

nhớ ngày nào đó
ta còn bên nhau
một vầng trăng tỏ
soi bóng đôi đầu

em xưa một lần
lời yêu đã nói
trăng sao vòi vọi
soi xuống lòng thành

nụ tình long lanh
má em hây đỏ
đôi ta ngày đó
tay trắng đầu xanh

mong một ngày lành
nên duyên chồng vợ
nhưng đời như chợ
sớm họp chiều tan

chinh chiến tràn lan
quê hương lửa máu
một ngày tháng sáu
hai đứa lạc nhau

thời gian qua mau
tình xưa tan vỡ
mình không duyên nợ
em đi lấy chồng

con sáo sang sông
buồn người ở lại
mối tình thơ dại
như dòng nước xuôi

một thưở buồn vui
gởi vào trang giấy
một lần tay vẫy 
cho tình ngày thơ.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 30 tháng 9, 2014

THƠ VIẾT GIỮA ĐỜI

Khi chao đảo giữa chợ đời lừa lọc
Tôi còn thơ như một chỗ quay về
Dù nhân thế nhiều khi buồn muốn khóc
Vẫn yêu người bằng tất cả đam mê

Em ngày đó cũng một thời xuân sắc
Những mùa trăng quê mẹ đẹp vô cùng
Tuổi mới lớn ân tình trong như ngọc
Mà tình người thì lắm chuyện bung xung

Như con nước xuôi nguồn ra biển lớn
Tôi còn em ấm lạnh giữa đời này
Sẽ đưa nhau qua đầu ghềnh cuối bãi
Để cùng nhau uống cạn chén tình say !

Sẽ quên đi những gì không đáng nhớ
Và yêu người bằng tất cả trái tim
Đến với nhau bằng vòng tay rộng mở
Cho hồn mình bay bổng tợ kiếp chim

Và như thế tôi yêu người quá thể
Nên làm thơ như  trang điểm cuộc đời
Chân bước tới giữa đường trần ngạo nghễ
Tôi còn người,còn một thưở rong chơi !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƠ NGÀY CUỐI TUẦN

buổi sáng cuối tuần dậy muộn
nằm nghe chim hót ngoài song
đời quay ta như gió cuốn
còn đây chỉ một chút lòng

bao năm quê người tất bật
đường trần mê mải ai hay
bạn bè kẻ còn người mất
nằm mơ một cuộc sum vầy

thương em thân cò bãi vắng
mà ta tóc trắng đời trai
đã qua một thời lãng mạn
một thời ấm lạnh còn ai

có đôi chim non ngoài cửa
bên nhau đùa dưới nắng hồng
nhớ quá một thời tuổi nhỏ
thả diều câu cá ven sông

buổi sáng cuối tuần êm ả
nằm nghe nhịp sống ngoài kia
đã nghe quen rồi phố lạ
đêm về nhớ ngọn đèn khuya.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

LỐI VỀ

Này em qua mấy bến bờ
Ta vui chân bước không ngờ gặp đây
Bên nhau làm cuộc sum vầy
Vòng tay rộng mở cho dài tiếng ca
Ơn nhau lòng bỗng nở hoa
Chờ nhau gót nhỏ bước qua cuộc đời
Cùng nhau một thưở vui chơi
Rượu đào uống cạn đất trời cũng quên
Đi qua mấy phố không đèn
Bước chân du tử cũng quen lối về.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 29 tháng 9, 2014

THĂM CHÙA THÁI LAN TẠI LAS VEGAS

Sáng chủ nhật con chở đi chùa Thái
Nắng vàng tươi và cây lá thật xanh
Bỗng nghe lòng một chút gì ấm lại
Bởi đường trần hạnh phúc rất mỏng manh

Nhà sư Thái chắp tay chào  " Mô Phật !"
Đôi mắt Ngài hiền dịu giữa trần ai
Dẫu đời sống xô bồ quen tất bật
Một cái nhìn như vạn pháp môn khai

Mái ngói cong với mình rồng chạm trỗ
Rất đặc thù trên đất Mỹ nơi đây
Bước chân nhẹ an nhiên quên điên đảo
Ta bên em cuộc sống thật vui vầy

Trong chánh điện bao người đang lễ Phật
Nhiều sắc dân nhưng an tịnh lạ thường
Tôi qùy xuống chắp hai tay nơi ngực
Xin con người hãy sống để yêu thương

Cám ơn đời có một ngày chủ nhật
Ngôi chùa kia như bài pháp dung thông
Lòng nhân thế còn quá nhiều hệ lụy
Ta một mình qua lại giữa sắc không.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2014

CÙNG VỢ ĐI CHỢ TRỜI

Thứ sáu cùng em đi chợ trời
Lòng vui có dịp để dạo chơi
Quê người đời sống lao xao quá
May mắn còn em nói chuyện đời

Người mua kẻ bán chợ đông vui
Giá mềm nên rất dễ chọn thôi
Thượng vàng hạ cám bao nhiêu thứ
Dạo chợ mỏi chân kiếm chỗ ngồi

Em nhanh chân đến chỗ hàng rau
Mấy bà nội trợ đứng chen nhau
Cảnh quan mua bán trông  vui thế
Như thể quen thân tợ kiếp nào

Đi ngang qua chỗ bán hoa lan
Rực rỡ bông xanh,trắng,tím,vàng
Hoa phơi màu sắc cao sang qúa
Sao lòng trần cứ mãi đa đoan 

Thứ sáu còn em đi chợ trời
Đi bộ mấy vòng rất thảnh thơi
Bỗng nghe cuộc sống thân thương quá
Ta bên người vui mãi cuộc chơi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 31 tháng 8, 2014

CHIỀU QUA PHỐ

Chiều một mình qua phố
Tôi tìm tôi bao lần
Nắng vàng dài đại lộ
Một chút gì phân vân

Cuộc đời chia trăm ngã
Trên quê người bao la
Dòng xe đi vội vã
Trên phố người xa hoa

Tôi ghé vào quán nhỏ
Tìm một góc đời riêng
Nỗi buồn nào còn đó
Nên lòng đành chưa yên

Bao năm trời phiêu bạt
Sao lòng còn bôn ba
Tôi nhìn tôi lạ mặt
Khi tình người phôi pha

Xin một lần tay vẫy
Nhớ về một quê xa
Còn ai cùng ngồi lại
Cạn ly này cùng ta ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

.MỘT THƯỞ QUÊ NGƯỜI

Tôi một thưở áo cơm ngày viễn xứ
Đã quen chân trên phố lạ quê người
Ngày tháng nào quê nhà như mộng dữ
Nên bao lần nhìn mây trắng tìm vui

Tâm sự cứ rối bời như rêu bụi
Mà lòng trần còn đó những đa đoan
Tôi nhẹ bước giữa dòng đời dong ruỗi
Lòng vẫn xanh như gió nội trăng ngàn

Em ngày đó theo tôi về xứ lạ
Bước chân đi hò hẹn buổi quay về
Bao nhiêu năm quê người qua vội vã
Vẫn chưa lần tắm lại bến sông quê

Rồi ngày tháng âm thầm trôi lặng lẽ
Tôi phân vân khi tìm lại đời mình
Ai biết được giữa trang đời dâu bể
Còn ai cùng ấm lạnh chén nhục vinh ?

Nên an nhiên rong chơi cùng nhân thế
Mặc thế gian những vấn nạn chập chồng
Thưở bên người nghe lòng vui quá thể
Tôi một đời đuối mộng giữa sắc không.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 31 tháng 7, 2014

NGỒI LẠI VỚI CHIỀU 2

Bây giờ là tháng bảy giữa quê ai
Tôi ngồi lại nhìn người đi hối hả
Trên xa lộ dòng xe qua vội vã
Tôi một mình ngồi với buổi chiều qua

Ngày tháng nào ngày tuổi trẻ đã xa
Mãi bận rộn áo cơm ngày viễn xứ
Có đôi lúc nhớ bạn bè xưa cũ
Đứa ngủ yên người xiêu lạc cuối trời

Ở một nơi mà vẫn nhớ một nơi
Quê hương cũ xa nữa vòng trái đất
Bao nhiêu năm biết ai còn ai mất
Nên yêu thương khi thoáng nhớ về người

Tôi trở về với góc nhỏ buồn vui
Để an nhiên nhìn dòng đời xuôi chảy
Đời vẫn thế vô tâm theo dòng xoáy 
Tôi yêu người yêu quá bóng chiều rơi...

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

SINH NHẬT 2014

Tôi ngồi viết bài thơ mừng sinh nhật
Trời San Jose vào hạ nắng chói chan
Cuộc sống Mỹ người đã quen tất bật
Mà lòng trần còn đó những đa đoan

Vẫn còn đó nỗi buồn không nói hết
Bao năm đời tỵ nạn sống tha phương
Theo cơm áo nhiều lần nghe thấm mệt
Bước chân đi như con nước quên nguồn

Còn ai nữa giữa quê người muôn lối
Tôi tìm tôi nơi phố lạ bao lần
Như thân chim bay hoài đôi cánh mỏi
Tôi chập chờn bay giữa sắc và không

Khi ngồi viết bài cho ngày sinh nhật
Nghe lòng đau nhớ tới một quê nhà
Đời sống vẫn ngổn ngang chờ phía trước
Thương một thời tuổi ngọc đã lìa xa

Nâng cốc rượu ta mừng thêm một tuổi
Vẫn thương sao màu nắng lụa vô cùng
Dẫu có lúc lòng phất phơ mưa bụi
Trên lối về cỏ lá vẫn bâng khuâng.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 31 tháng 3, 2014

MỜI

Khi quê người tất bật đã quen chân
Tôi cúi xuống mới hay lòng rêu bụi
Bởi mê mải giữa đường trần dong ruỗi
Tôi đôi khi như lạc mất lòng mình

Chân trượt dài theo dòng xoáy nhân sinh
Tôi tìm tôi giữa dòng xe vội vã
Khi đứng lại mới hay người mệt lả
Như nỗi đau vẫn còn đó không rời

Nên mời em cùng vầy cuộc vui chơi
Sẽ đưa nhau qua mấy đồi mấy phố
Mặc nhân thế tình đời ưa hí hố
Ta còn nhau là hạnh phúc vô cùng

Bỏ qua đi chuyện thiên hạ mánh mung
Ta còn đó trái tim hồng từ ái
Cầm tay đi đến đầu ghềnh cuối bãi
Soi đời mình trong mắt của nhau thôi

Sẽ hiểu vì sao như đũa có đôi
Và chim kia bay trong chiều có cặp
Cuộc sống Mỹ dẫu vô cùng cập rập
"Anh sẽ bên em đến cuối cuộc đời !" (1)

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
______________________________________________________
(1)  trích Niệm Khúc Cuối ,nhạc Ngô Thụy Miên.

Ở NƠI NÀY ANH KHÔNG CÓ EM

nơi này anh không có em
Con đường như hiu hắt ánh đèn
Còn biết cùng ai chia hờn giận
Chao ơi thèm quá nụ hôn quen

Ngày tháng nào ta đã bên nhau
Thương sao tình rất đỗi ngọt ngào
Một thời ấm lạnh cùng san sẻ
Lối về cỏ lá với trăng sao

Để bây giờ anh không có em
Còn ai chung bước lối về quen
Ngày đi còn nỗi buồn ở lại
Căn phòng bỗng rộng nhớ không tên

Anh một mình trên con phố xưa
Nhìn cây đổ lá gió chuyển mùa
Xa em bỗng nhớ mùi hương tóc
Và tiếng ca vào những đêm mưa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

NGÀY ẤY QUA RỒI

Tôi bước chậm giữa dòng người hối hả
Bàn tay không vốn liếng chẳng còn gì
đời vẫn thế giữa trùng trùng nhân ngã
Mây của trời rồi gió sẽ mang đi

Em ngày ấy qua đời tôi một thưở
Nụ hôn nào ngây ngất dễ gì quên
Môi mắt ấy và lòng non rộng mở
Ở bên em tôi đâu biết ưu phiền

Như con nước khát khao bờ bến lạ
Em dìu tôi qua  mấy bãi mấy bờ
Tôi bỗng thấy đời sao vui quá thể
Lúc xa người lòng bỗng thấy ngẩn ngơ

Rồi cái thưở êm đềm qua đi vội
Ta mất em ngày quê mẹ đổi đời
Kỷ niệm đó ngày nào như rất mới
Mà cuộc đời hai đứa dạt hai nơi

Tôi một mình còn đó nỗi đau xưa
Khi đứng lại nhìn người qua vội vã
Bởi nhân thế đã quen lời giả trá
Tôi tìm tôi giữa cuộc sống muôn màu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 27 tháng 2, 2014

BÀI THÁNG HAI

Sáng thức dậy nhìn vu vơ lối phố
Hiên nhà ai hoa đào vẫn rộ bông
Tháng hai sang trời vẫn còn rét ngọt
Một chút thương một chút nhớ qua lòng

Đời vẫn thế vô tâm theo dòng chảy
Tôi ngẩn ngơ giữa cuộc sống muôn màu
Nên lạ mặt giữa tình người dâu bể
Chẳng còn ai để ấm lạnh xưa sau

Những chiến hữu của một thời binh lửa
Kẻ lêu bêu đứa cuối đất cùng trời
Người nằm xuống đem theo niềm u uất
Những phận đời như mây trắng nỗi trôi

Khi phố lạ đã quen từng quán xá
Tôi tìm tôi theo dòng xoáy cuộc đời
Đời công nghiệp người vô cùng hối hả
May còn em bước tiếp cuộc rong chơi

Nên bước thấp bước cao cùng nhân thế
Bởi yêu em nên thương quá cuộc đời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 9 tháng 1, 2014

LỤC BÁT CHO NGƯỜI

Ta như con nước xa nguồn
Chiều trên phố lạ nghe buồn qua vai
Tóc sương phủ xuống đời trai
Lời thơ như tiếng thở dài trong đêm
Lối về nhớ nhớ quên quên
Bàn tay năm ngón bạn hiền như mây
Một ta bóng nhỏ chốn này
Lòng người như nước vơi đầy biết đâu
Đành như sóng vỗ chân cầu
Một thời nắng lụa qua mau bao giờ.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

chào xuân

ngày đi sao vội quá
thấm thoát mùa xuân sang
nơi phố người hối hả
ta như chim xa đàn

còn ai cùng ngồi lại
chào mừng mùa xuân về
bao năm rồi mê mải
đã quen đời xa quê

trên lối về phố lạ
người chào nhau vội vàng
tuổi đời chưa êm ả
bao chuyện còn dở dang

nhớ những mùa xuân cũ
trên quê nhà năm xưa
có một thời để nhớ
thương biết mấy cho vừa

dạo qua từng siêu thị
hàng tết bàyngổn ngang
một chút gì xao xuyến
ta chào mùa xuân sang.

nguyễn văn điều

Chủ Nhật, 5 tháng 1, 2014

TÌNH TỰ ĐẦU NĂM

Tôi từ độ bỏ quê ra khỏi nước
Chuyện buồn vui thôi gác lại bên lòng
Như thân chim đã một lần bị ná
Nên nhìn đời đâu cũng thấy cành cong !

Mang thân phận buồn đau đời nhược tiểu
Thương dân tôi cảnh một cổ bao tròng
Vẫn còn đó đói nghèo và gian khó
Hòa bình rồi sao cứ mãi long đong !

Nơi đất khách phất phơ đời viễn xứ
Chuyện áo cơm tất bật mãi theo ngày
Ngày tháng nào quê hương như xa lạ
Và tình người theo thời thế đổi thay

Những bằng hữu của một thời xưa cũ
Cũng lêu bêu theo cơn lốc tình đời
Em lạ mặt từ sau ngày dâu bể
Tôi một mình nhìn đời sống nỗi trôi

Rồi chiều nay giữa dòng người hối hả
Tôi bâng khuâng khi nhìn lại đời mình
Khi chân đã quen rồi trên phố lạ
Tôi còn gì giữa dòng xoáy nhân sinh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

FACEBOOK

Có buổi chiều nào lên facebook
Gặp em chia sẻ những niềm riêng
Đời sống vẫn bộn bề phía trước
Mà lòng đau đáu cảnh tùy duyên

Nên cứ hân hoan đến với người
Cùng nhau một thưở những buồn vui
Hai tay rộng mở chào nhân thế
Đến với nhân gian thắm nụ cười

Ai cũng qua một thời tuổi nhỏ
Tuổi mười lăm thơm ngát hồn nhiên
Lòng xanh trên lối về lá cỏ
Ngày đi qua chưa biết ưu phiền

Bây giờ lòng đã mờ sương khói
Còn biết cùng ai để ngọt bùi
Ta như chim trời chiều cánh mỏi
Ngày đi qua đánh mất môi cườl

Xin gởi chút tình lên facebook
Mong người giữ lại chút lòng xưa
Gió đời thổi từng đêm vi vút
Ta về kẻo trời sắp rơi mưa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU