Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013

CÒN ĐÓ TRANG THƠ



Tôi từ thưở đã quen đời viễn xứ
Còn trang thơ như một góc đời mình
Vẫn thương quá một thời hoa mộng cũ
Có một thời tuổi trẻ thật lung linh

Em ngày ấy hiền khô như hoa dại
Mọc ngây ngô như cỏ nội hương đồng
Đôi mắt nai nhìn đời tha thiết quá
Chưa biết buồn nhìn mây trắng bên sông

Tôi thưở ấy lòng non như giấy trắng
Tuổi học trò khờ khạo biết gì đâu
Thương mẹ cha đời nông tang lam lũ
Thương quê mình máu lửa cứ dài lâu



Rôì chiến cuộc leo thang ngày một lớn
Tôi bỏ trường mặc áo trận ra đi
Em tản cư về xuôi không gặp lại
Thời chiến tranh còn biết ước mong gì

Ngày bảy lăm em theo chồng vuợt biển
Tôi vào tù vì "lính ngụy miền Nam"
Nếm đòn thù người anh em miền Bắc
Đời khổ sai đi qua mấy trại giam

Để hôm nay chợt có lần nhìn lại
Lòng bâng khuâng khi tóc ngả hai màu
Quê hương đó xa nửa vòng trái đất
Như lòng người vẫn mãi mãi xa nhau !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

CÁM ƠN 4


Khi mệt mỏi bởi trò đời biển lận
Tôi tìm thơ như một chỗ trải lòng
Sẽ quên đi nỗi buồn đau thân phận
Bởi đường trần còn lắm chuyện chưa xong


Bài công dân của ngày nào tiểu học
Dạy cho ta nhân-tín-nghĩa làm người
Khi té ngã giữa tình đời lừa lọc
Mới hay rằng tất cả ở đầu môi



Rồi từ đó trên lối mòn cơm áo
Tôi cô đơn vì nhân thế trăm màu
Gã làm thơ tay trần quen chân dạo
Thương vô cùng thời thơ dại qua mau

Khi mê mải trên dặm đời xuôi ngược
Tôi đôi khi không nhìn rõ lòng mình
 Đời sống vẫn còn nhiều điều  phía trước
Tôi bao lần như trượt giữa vô minh

Cám ơn em và cám ơn bè bạn
Đã một thời ấm lạnh giữa đời tôi
Dẫu cuộc sống còn thiên hình vạn trạng
Chút lòng thơ vẫn thắm đẫm môi cười.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Bảy, 12 tháng 1, 2013

TỰ TÌNH

bao năm tất bật quê người
tôi tìm tôi giữa buồn vui riêng mình
một đời trôi giữa vô minh
tháng năm cứ mãi vô tình đi qua
lối về muôn nẻo bao la
nhìn cây cho lộc biết là xuân sang
lòng còn dâu bể đa đoan
nhà ai đón tết hoa vàng bên hiên
xin lòng người bớt đảo điên
cho tình xuân thắm mọi miền thế gian
tôi về âm lạnh tuổi vàng
nhìn đôi én lượn gọi đàn bên sông.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


CON SÓNG CHỜ AI

như con sóng sau đè con sóng trước
em đè tôi trong mỗi một sát na
ơn đời sống còn xiết bao triền phược
nên an nhiên một thưở cõi ta bà

em có thấy giữa bềnh bồng nhân thế
còn vô cùng điều kỳ diệu tinh anh
ta còn nhau đi giữa ngày dâu bể
nên cây đời vẫn cứ nẩy mầm xanh

vẫn còn đó ngất ngây mùa trăng sáng
và bạn bè còn hát khúc đồng ca
ta còn đó lòng non xanh lãng mạn
bởi đi hoài nên lộn cõi bao la

có hề chi bởi đất trời qúa rộng
ta đi hoài đi mãi chẳng về đâu
ngày mệt mỏi khi thả mồi bắt bóng
sóng chờ ai con sóng vỗ bạc đầu

nên thích qúa mời em cùng ngồi lại
uống cùng ta cạn nốt cốc rượu đào
ngày tháng nào có âm thầm đi mãi
lối ta về vẫn bát ngát trăng sao.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 10 tháng 1, 2013

THƯỞ BAN ĐẦU

Như con nước cứ âm thầm về biển
Tôi bao phen lặng lẽ trượt theo đời
Vẫn còn đó ngổn ngang bao nhiêu chuyện
Dẫu biết rằng rồi cũng tợ sân chơi

Em ngày ấy dịu hiền như thục nữ
Đến bên tôi trao gửi một cái nhìn
Môi mắt ấy còn thơm mùi sách vở
Tôi một lần ngây ngất dậy niềm tin

Rồi từng buổi đón đưa trên phố nhỏ
Những chiều vàng vào hạ bận mùa thi
Bao kỷ niệm đi dần vào thương nhớ
Mong ngày mai hai đứa vẹn câu thề

Từ bảy lăm quê hương mình thay đổi
Tôi thân tù khi lịch sử sang trang
Đời đã đổi nên tình duyên tan vỡ
Chẳng còn gì khi tất cả tan hoang

Bỗng chiều nay trên phố người ngồi lại
Tôi nghe lòng thoáng nhớ một thời qua
Dù thời gian vẫn lạnh lùng qua mãi
Thưở ban đầu đâu dễ để phôi pha.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 8 tháng 1, 2013

NHỮNG MÙA XUÂN NIÊN THIẾU

Khi tôi về quê cũ đã vào Xuân
Trời trở rét,hoa cải vàng khắp xóm
Vườn nhà ai rau lên xanh mơn mởn
Lòng ngất ngây trong gió nội hương đồng

Chiều nắng vàng bờ tre thổi bâng khuâng
Đồng ruộng mượt lúa đang thì con gái
Con suối hiền hòa êm đềm xuôi chảy
Nhắc tôi về một thưở tuổi âu thơ

Nhớ mùa Xuân tuổi nhỏ đẹp như mơ
Theo mẹ lên chùa trong quần áo mới
Tôi bên mẹ nghe lòng vui phơi phới
Tiếng chuông chùa vang vọng cả làng quê

Nhớ chiều hè con diều giấy ven đê
Lũ bạn nhỏ nô đùa trên bãi cỏ
Nhà ai đó có hoa vàng trước ngõ
Nhớ màu sưa những mùa hạ qua rồi

Thương vô cùng ngày tháng cũ xa xôi
Tuổi non xanh của một thời vàng ngọc
Nhớ biết mấy những mùa Xuân tiểu học
Làm hành trang tôi bước xuống cuộc đời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

QUÊ HƯƠNG

                     ( Cảm hứng khi đọc bài " Quê Hương " của ĐỖ TRUNG QUÂN.)

Người bảo:" quê hương chùm khế
Cho con trèo hái" bao ngày
Sao tôi nghe lòng quạnh vắng
Lối về đầy lá vàng bay?


Quê tôi bây giờ đã khác
Như là quê của ai kia
Bao nhiêu cảnh đời nhếch nhác
Mẹ già tần tảo sớm khuya

Dân tôi một sương hai nắng
Áo cơm cơ cực vô vàn
Trẻ em nụ cười xa vắng
Còn đây bao cảnh lầm than

Thanh niên bỏ quê lên tỉnh
Mang niềm hy vọng chứa chan
Thôn trang ruộng đồng cỏ mọc
Cửa nhà xuống cấp tràn lan

Gái quê tha phương cầu thực
Làm dâu Hàn Quốc Đài Loan
Bao nhiêu yêu thương bỏ lại
Cầu mong cuộc sống huy hoàng

Bến cũ con đò còn đó
Cô lái năm xưa đâu rồi ?
Còn đâu những đêm trăng tỏ
Tiếng chèo khua nước lả lơi

Đời ta mỗi người chỉ một
Như là chỉ một quê hương
Vì đâu ai gây nên nỗi
Bao người đành phải tha phương?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 6 tháng 1, 2013

CÓ MỘT THỜI YÊU EM 3

Có một thời yêu em
Nụ tình long lanh qúa
Đường xôn xao hoa lá
Lòng bâng khuâng lối về

Tôi một thời đam mê
Yêu người như thác đổ
Đời lao xao sóng vỗ
Như ngất ngây tâm hồn

Tay em mười ngón thon
Dìu tôi vào lối mộng
Hồn thênh thang gió lộng
Bên nhau quên đường về

Bởi hai người cùng quê
Yêu nhau ngày mới lớn
Lòng non xanh mơn mởn
Mong một ngày đẹp đôi

Rồi vận nước nỗi  trôi
Ngày bảy lăm oan nghiệt
Em khóc khi giã biệt
Nhìn tôi vào nhà giam

Đời vô cùng gian nan
Em theo nhà vuợt biển
Mỗi người yên một bến
Từ nay đời chia đôi

Thôi còn chi em ơi
Dòng đời chia hai lối
Đời tôi trong ngục tối
Em quê người xa xôi

Hết rồi mộng chung đôi
Tình duyên đành chấm hết
Đường trần nghe mỏi mệt
Cho một thời yêu em.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU





Thứ Năm, 3 tháng 1, 2013

XUÂN HỒNG CHO NGƯỜI TÌNH

Trời rét đậm và mùa Xuân lại đến
Dựng neo đời thắp sáng tuổi tên nhau
Gửi về em bài tình ca yêu mến
Ta bên người ngồi nói chuyện xưa sau

Xuân lại đến,chúng mình thêm một tuổi
Tạ ơn đời,mình vẫn sống bên nhau
Dẫu có lúc lòng phất phơ rêu bụi
Tình vẫn xanh như thưở mới ban đầu

Mùa  Xuân đến,cây cho đời lộc mới
Người cho người xây dựng lại niềm tin
Anh cho em một lòng thành phơi phới
Dựa vào nhau mái ấm thật vững bền

Hiên nhà ai hoa vàng đang rộ nở
Đôi bướm vàng trong nắng mới song đôi
Anh chợt thấy bâng khuâng nhìn Xuân tới
Đất chuyển mùa  cho cây cỏ sinh sôi

Anh còn đó chút lòng như lụa trắng
Gởi về em như cảm tạ ơn đời
Ta vẫn bên  nhau nghĩa tình sâu nặng
Dắt nhau về đàn đúm cuộc rong chơi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 2 tháng 1, 2013

EM ƠI MÙA XUÂN VỀ

em ơi mùa xuân về
cỏ cây cho lộc mới
lòng người như phơi phới
chào đón niềm vui sang

đất trời cùng hân hoan
nhà ai hoa vàng nở
đôi chim nào bỡ ngỡ
trong nắng hồng bay đi

em bâng khuâng điều gì
mùa xuân đang về tới
niềm tin yêu vời vợi
đưa nhau vào yêu thương

lòng trần còn vấn vương
hẹn nhau chào xuân mới
nhà ai đèn chong đợi
cho một ngày đoàn viên

mong cuộc tình bình yên
đi về ta chung lối
mắt môi nào mời gọi
nụ tình tròn đam mê

em ơi mùa xuân về
ta mừng thêm một tuổi
tóc em thơm hoa bưởi
như hương lòng cho nhau.

nguyễn văn điều