Thứ Năm, 31 tháng 1, 2013
CÒN ĐÓ TRANG THƠ
Tôi từ thưở đã quen đời viễn xứ
Còn trang thơ như một góc đời mình
Vẫn thương quá một thời hoa mộng cũ
Có một thời tuổi trẻ thật lung linh
Em ngày ấy hiền khô như hoa dại
Mọc ngây ngô như cỏ nội hương đồng
Đôi mắt nai nhìn đời tha thiết quá
Chưa biết buồn nhìn mây trắng bên sông
Tôi thưở ấy lòng non như giấy trắng
Tuổi học trò khờ khạo biết gì đâu
Thương mẹ cha đời nông tang lam lũ
Thương quê mình máu lửa cứ dài lâu
Rôì chiến cuộc leo thang ngày một lớn
Tôi bỏ trường mặc áo trận ra đi
Em tản cư về xuôi không gặp lại
Thời chiến tranh còn biết ước mong gì
Ngày bảy lăm em theo chồng vuợt biển
Tôi vào tù vì "lính ngụy miền Nam"
Nếm đòn thù người anh em miền Bắc
Đời khổ sai đi qua mấy trại giam
Để hôm nay chợt có lần nhìn lại
Lòng bâng khuâng khi tóc ngả hai màu
Quê hương đó xa nửa vòng trái đất
Như lòng người vẫn mãi mãi xa nhau !
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét