Thứ Hai, 31 tháng 7, 2017

RU TÌNH

Khi đôi chân đã quen rồi phố lạ
Thì sá chi chuyện mưa nắng quê người
Tôi bước tới giữa dòng đời hối hả
Để cùng em ấm lạnh những buồn vui

Em có thấy ngoài kia trời xanh quá
Đôi chim nào ríu rít gọi tên nhau
Trên đất cằn có loài hoa vẫn nở
Ta bên người ngồi nói chuyện xưa sau

Có đôi ta dung dăng trên trần thế
Đôi vòng tay làm ấm áp cuộc dời
Vỗ tay lên hát vang vào dâu bể
Dắt dìu nhau bày tiếp các cuộc chơi

Em vẫn hiểu tháng ngày đi vội lắm
Nên gần nhau hãy trân trọng ân tình
Khi đá sỏi vẫn chuyền nhau hơi ấm
Ta cần nhau đi suốt cuộc nhân sinh

Và như thế tình yêu ta bay bỗng
Bước chân non như gió chạm qua lòng
Em yêu dấu anh yêu người quá thể
Giữa vô cùng ta bước nhẹ vào không.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

SAN JOSE VÀO HẠ

San Jose bây giờ đang vào hạ
Trên lối về hoa phượng tím đó đây
Lòng bỗng thấy xôn xao ngày tháng cũ
Mái trường xưa và bạn hữu vui vầy

Vẫn thương quá có một thời tuổi ngọc
Thuở quần xanh áo trắng rộn hiên trường
Ngày nghỉ học có con diều no gió
Nhìn cuộc đời sao tha thiết yêu thương

Rồi khôn lớn quê hương đầy máu lửa
Theo gia đình đôi ba bận tản cư
Tôi bước tới để làm người nhập cuộc
Bỏ trường yêu không một tiếng giã từ

Chiến tranh tàn quê hương mình đổi chủ
Tôi đi tù qua các trại tập trung
Mang thân phận con dân người nhược tiểu
Gánh trên vai bao khổ nạn chập chùng

Và giờ đây trên quê người vào hạ
Đời lưu vong nhìn phượng tím lối về
Vẫn nhớ quá một quê nhà bỏ lại
Nên lòng còn xao xuyến chút tình quê.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 7

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Cho lòng thắm mãi tiếng cười vui
Ngày tháng vô tình trôi nhanh quá
Biết còn ai ấm lạnh bên đời

Sáng thức dậy ngoài vườn chim hót

Và bên hiên thắm một bông hồng
Chợt thấy mình vô cùng hạnh phúc
Đôi mắt nào như một dòng sông

Bỗng thèm một nụ hôn cháy bỏng

Đủ cho ta ngây ngất run người
Đôi bướm bay vờn ngoài song cửa
Ta cần nhau một thuở chung đôi

Em thấy đó đời vui quá thể

Nên chia nhau tiếng khóc nụ cười
Giữ cho nhau hương đồng gió nội
Làm chút quà vốn liếng trên môi

Nên vẫn làm thơ cho em đọc

Làm hành trang đi tới ngày mai
Dẫu nhân thế tình đời lừa lọc
Ta còn nhau biển rộng  sông dài.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU