Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

CHÙM THƠ LỤC BÁT




Cho Hương

này em cuộc sống vô thường
hai ta duyên nợ náu nương quê người
nụ tình như đóa hồng tươi
cho nhau hết cả môi cười hiến dâng
bàn tay anh rất ân cần
yêu em như thể chưa lần yêu ai


Cho Đại và Hạnh

hai con kết nghĩa vợ chồng
giữ cho nhau nụ tình xuân giữa đời
từ nay hai đứa có đôi
thương nhau chín bỏ làm mười nghe con
giữ lòng sau trước vuông tròn
tặng nhau một chút lòng son cho
người

Cho Vinh

con đang độ tuổi trưởng thành
phải lo sự nghiệp hiển danh với đời
đường trần chưa thể rong chơi
chăm lo trước mặt thảnh thơi sau này
mấy lời căn dặn trước sau
vòng tay mở rộng cho nhau chút lòng


Cho Phương


con còn bận với giảng đường
lòng guơng ý lược chưa vương vấn đời
nắng vàng trên khắp sân chơi
lòng non vốn sẵn nụ cười bao dung
này con,thương mến vô cùng
như con chim nhỏ tung tăng giữa trời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

EM MẶC ÁO VÀNG


Em một thưở áo vàng qua lối nhỏ
Tôi nhìn sang một thoáng ngẩn ngơ lòng
Đôi mắt nai nhìn đời như chim sẻ
Tôi ngập ngừng trước màu nắng vàng trong

Em bước khẽ qua hồn tôi gió bão
Một chút gì đọng lại những xôn xao
Tôi ngơ ngẩn khi áo vàng qua ngõ
Một cái nhìn tha thiết chửa kịp trao

Bỗng thương quá màu nắng vàng xưa cũ
Một chút gì yêu qúy đã hư hao
Tôi ngồi lại với buổi chiều vàng nắng
Gởi lòng buồn theo câu hát nghêu ngao

Này cô bé áo vàng qua trước ngõ
Có nghe lòng xao xuyến chút gì không ?
Xin gởi theo em chút lòng lụa trắng
Để còn yêu mùa cúc nở vàng bông.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NGÀY RA TÙ Ở TAM KỲ 2.


Tôi từ độ bảy lăm tàn chiến cuộc
Sống đời tù qua các trại tập trung
Nếm đòn thù người anh em phương Bắc
Bao năm qua vẫn còn thấy hãi hùng

Ngày ra tù không nhà không bằng hữu
Về bên sông ta giặt áo phong trần
Em bỏ đi từ sau ngày dâu bể
Ta một mình bao nỗi khổ bên thân

Ở đây có những ngày dài thất nghiệp
Có công an thăm hỏi tháng đôi lần
Có nợ nần mỗi ngày đùn như mối
Có đời mình vó ngựa đã cùn chân

Khi giải lao bên chiều ngày hợp tác
Lòng bỗng thương một chút má em hồng
Đời đổi thay ta không ngờ mất trắng
Ta bây giờ bỗng chốc hóa tay không

Bởi quản chế ta thu mình như ốc
Người cũng xa vì trọng phú khinh bần
Khi đứng lại bên chiều trông mây trắng
Ta đâu ngờ còn trăm nỗi bất an

Khi tai đã quen nghe lời giả trá
Chút lòng xưa còn giữ lại riêng mình
Khi thức giấc nửa đêm nghe dế gáy
Mong một ngày quê mẹ thấy bình minh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1983 )

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2011

GIỮA NGÀY LẠ MẶT




Ngày tháng lanh lùng qua vội qúa
Bây giờ trời đất đã vào thu
Tôi nhìn tôi như người xa lạ
Còn trong lòng một chút hoang vu

Bao năm trên quê người tất bật
Đời đưa ta qua mấy bến bờ
Khi cúi xuống thấy mình bỗng khác
Đi về trên lối nhỏ ngu ngơ

Nên an nhiên giữa ngày lạ mặt
Giữ cho lòng một thưở buồn vui
Vỗ tay mà hát vào dâu bể
Mặc thế gian mua bán nụ cười

Vẫn còn đó chút lòng tang hải
Thương em còn lận đận chiều đông
Tôi nhún vai giữa ngày lang bạt
Đời cho ta một thuở phiêu bồng.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 16 tháng 9, 2011

NGỒI QUÁN MỘT MÌNH


Tôi ngồi đây quán nhỏ
Giữa một chiều quê ai
Bao năm rồi mắt đỏ
Giật mình nhìn tương lai

Còn ai trên phố lạ
Cùng tôi trong chiều nay
Dòng người qua vội vã
Đời vô tình ai hay !

Tôi mời tôi cốc rượu
Uống cạn những buồn vui
Không ai làm bạn hữu
Cùng chia bớt ngậm ngùi

Tôi một mình ngồi lại
Với buổi chiều quê xa
Ngày âm thầm đi mãi
Có nỗi buồn chen qua

Chiều nay nơi quán nhỏ
Còn ai cùng tôi đây
Thèm một bàn tay vẫy
Uống cạn chén sum vầy.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NHÌN LẠI



Rồi ngày tháng vẫn lạnh lùng qua mãi
Tôi còn đây với bao nỗi ngậm ngùi
Tuổi xanh qua vội vàng không về lại
Biết còn ai ngồi cạn chén buồn vui ?

Khi mỗi sáng nhìn mặt mình bỗng khác
Đời ngoài kia vẫn nhân thế vô tình
Đã mất hết những an bình ngày cũ
Cũng qua rồi thời tuổi nhỏ lung linh

Khi cúi xuống lòng bàng hoàng qúa đỗi
Những thương yêu một thưở đã xa rồi
Tôi tìm tôi giữa dòng người muôn lối
Như không ngờ tôi đã đánh mất tôi ?

Thương em vẫn chưa lần mang áo gấm
Mà tôi thì tóc bạc trắng đời trai
Nên còn đó nỗi buồn từ sâu thẳm
Lòng phân vân khi nghĩ chuyện ngày mai

Nên vẫn đi giữa đường trần mặt lạ
Và thản nhiên dẫu nắng sớm mưa chiều
Ai biết được ngược xuôi đời bao ngả
Xin một lần còn lại những thương yêu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

MỪNG CON NGÀY VU QUY



Xuân lẻ mười,đưa nhà du lịch
Con tình cờ quen Đại nơi đây
Hai đứa chào nhau còn e ấp
Cuối tuần hò hẹn những chuyến bay

Rồi những cú phone ở mỗi chiều
Gởi lòng nhung nhớ,gởi thương yêu
Bao nhiêu thương mến trao nhau hết
Một thửơ bên người,mộng bấy nhiêu !

Ngày tháng trôi qua sao thật nhanh
Hai đứa hôm nay thỏa mộng lành
Ba Má vui mừng duyên con trẻ
Mong tình vẫn thắm vẫn long lanh

Má Ba cầu chúc cho hai đứa
Giữ trọn niềm tin đẹp chữ tình
Xuân hồng vẫn sáng lòng đôi lứa
Cây đời nẩy lộc vẫn tươi xanh

Xin mãi từ nay đến cuối đời
Đi về bao lối vẫn chung đôi
Đại Hạnh nương nhau tìm lẽ sống
Hương tình bát ngát mãi không thôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(Đọc tại tiệc cưới bé Hạnh và Đại tại Las Vegas,9-10-2011)

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

THU ƠI TỪ ĐÓ





Này em mùa thu về đó
Lá rơi khắp nẻo chân về
Tôi bỏ quên thời trai trẻ
Chập chờn đi giữa cơn mê

Còn ai buồn vui lối nhỏ
Tháng năm lạ mặt chưa vừa
Đêm về đèn chong mắt đỏ
Để còn thương chuyện ngày xưa

Bao năm quê người lang bạt
Nhớ con suối nhỏ quê nhà
Bao năm sao lòng chẳng khác
Một thời ngày tháng nào xa

Thương em thân cò áo mỏng
Tuổi xuân qua thật vội vàng
Ngày đi chập chùng khát vọng
Còn gì trên những tro than

Bây giờ đi trên phố lạ
Nhớ thời binh lửa năm xưa
Hàng cây bên đường vàng lá
Lòng người sớm nắng chiều mưa
.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU