Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

NGÀY RA TÙ Ở TAM KỲ 2.


Tôi từ độ bảy lăm tàn chiến cuộc
Sống đời tù qua các trại tập trung
Nếm đòn thù người anh em phương Bắc
Bao năm qua vẫn còn thấy hãi hùng

Ngày ra tù không nhà không bằng hữu
Về bên sông ta giặt áo phong trần
Em bỏ đi từ sau ngày dâu bể
Ta một mình bao nỗi khổ bên thân

Ở đây có những ngày dài thất nghiệp
Có công an thăm hỏi tháng đôi lần
Có nợ nần mỗi ngày đùn như mối
Có đời mình vó ngựa đã cùn chân

Khi giải lao bên chiều ngày hợp tác
Lòng bỗng thương một chút má em hồng
Đời đổi thay ta không ngờ mất trắng
Ta bây giờ bỗng chốc hóa tay không

Bởi quản chế ta thu mình như ốc
Người cũng xa vì trọng phú khinh bần
Khi đứng lại bên chiều trông mây trắng
Ta đâu ngờ còn trăm nỗi bất an

Khi tai đã quen nghe lời giả trá
Chút lòng xưa còn giữ lại riêng mình
Khi thức giấc nửa đêm nghe dế gáy
Mong một ngày quê mẹ thấy bình minh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1983 )

Không có nhận xét nào: