Tôi ngồi lại với buổi chiều viễn xứ
Trời Tháng Tư sắp hạ nắng chói chan
Bốn lăm năm đã đi qua rồi đó
Làm sao quên ngày nước mất nhà tan
Bốn lăm năm đã đủ dài để thấy
Vết thương xưa chưa xóa lại đôi bờ
Vẫn còn đó đói nghèo và lạc hậu
Người với người nhân nghĩa cứ như mơ
Quê hương ơi chủ quyền đâu còn nữa
Nên giặc Tàu an ổn sống tràn lan
Rôi một ngày lũ con lai phương Bắc
Sẽ lớn lên ngang dọc khắp giang san
Đó là lúc bốn ngàn năm lịch sử
Những Bà Trưng Bà Triệu khuất xa mờ
Dân Việt ta rồi sẽ là thiểu số
Sống bần cùng trong góc tối bơ vơ
Nên còn đó nỗi buồn không nói hết
Tháng Tư sang cay đắng dậy trong lòng
Tôi ngồi đây sao nghe đời mỏi mệt
Mang niềm đau đi mãi kiếp lưu vong.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Gọi chút niềm vui giữa xứ người
Ta cứ quẩn quanh vòng cơm áo
Còn biết cùng ai để khóc cười
Nước Mỹ bây giờ mùa đại dịch
Để tránh lây lan phải ở nhà
Buồn vui gói gọn trong phòng nhỏ
Cầu mong cơn khổ nạn chóng qua
Em ở phương xa lòng có nhớ
Tháng Tư nào nước mất nhà tan
Dân miền Nam oằn mình chịu trận
Buồn đau khi lịch sử sang trang
Anh sống thân tù ngày " giải phóng"
Em vào hợp tác sống cầm hơi
Bè bạn ta lêu bêu cùng khắp
Thất lạc nhau cuối đất cùng trời
Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để buồn vui trong cõi người ta
Tháng Tư về trong mùa đại dịch
Tâm sự cùng em nơi chốn xa.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Cali bây giờ đang mùa dịch
Lệnh trên truyền xuống ở yên nhà
Đường phố đìu hiu xe thưa vắng
Ta một mình tựa cửa ngó ra
Bao nhiêu năm ngược xuôi đất khách
Mấy trời mây trắng đã đi qua
Tháng Tư về nỗi buồn như mới
Ngậm ngùi khi nghĩ đến quê cha
Em có gì vui hỡi em yêu
Bốn lăm năm gợi xót xa nhiều
Mây trắng vẫn bay trời viễn xứ
Ta một mình góc nhỏ buồn hiu
Ta vết bài thơ giữa quê ai
Tâm tư như biển rộng sông dài
Ngồi đây mà nhớ về cố thổ
Nỗi buồn vong quốc trĩu đôi vai
Tôi viết bài thơ cho Tháng Tư
Một đời lạng quạng giữa thực hư
Ngoài kia nhân thế lao xao quá
Thôi trở về học lại chữ như.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU