Thứ Ba, 11 tháng 11, 2008

KHÔNG ĐỀ 1


Em có bên ta cũng chừng nớ chuyện
giữa không cùng ta vẫn cứ lẻ loi
Em có xa ta cũng chừng nớ chuyện
Đêm ta về vẫn bóng với đêm soi

Nên cứ an nhiên hai bàn chân bước
mặc sức vẫy vùng trong cõi thanh xuân
bởi vui qúa ta quên luôn ngày tháng
Nên cũng quên nằm trong võng trăm năm

Thì có sá chi mấy trời mây trắng
có sá gì chút lửa tình em
Ta vẫn biết ra đi là bỏ lại
một chiếc nôi hồng cho tuổi thanh niên

Nhưng ta đâu còn dằn lòng được nữa
tiếng sóng vô âm vẫy gọi lên đường
Dẫu em có ngàn đêm chong mắt đợi
cũng cầm bằng như bình vỡ rơi gương

Xin hãy coi ta như tên ngủ đậu
trong mái đời em một sớm mơ hồ
Ta còn thiên thu mòn con mắt ngóng
nên lòng vui như sóng vỗ lô xô.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 11 tháng 6, 2008

THƯ VIẾT CHO NGƯƠ`I



Người mở lòng cho ta bước qua
Trái tim thục nữ tặng làm quà
Ta ngợp trong tình ai lồng lộng
Nên một đời đâu dễ phôi pha

Ta đón người hai nhánh tay không
Nên nghe như muối xát qua lòng
Cái nhìn trao gửi câu hò hẹn
Chẳng cưới xin mà nghĩa vợ chồng

Ngày bên người ta như ngất ngây
Trái tim đau nẩy lộc từng ngày
Căn phòng nhỏ tiếng cười không tắt
Và nghe mình hạnh phúc đầy tay

Ngỡ cùng ai trao gởi buồn vui
Em ra đi bỏ lại tiếng cười
Ta ngồi lại hai bàn tay đói
Biết còn ai cạn chén đầy vơi

Xin gửi người một chút khói sương
Mai kia dù chớp bể mưa nguồn
Giữ cho nhau một thời ấm lạnh
Có một thời để nhớ để thương.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 10 tháng 6, 2008

THƠ XUÂN



Mùa xuân đến có tuyết giăng đầu ngõ
Ta phất phơ nương náu ở quê người
Tờ lịch rơi theo ngày đi vội vã
Bàn tay che chưa ấm nỗi môi cười

Em thì vẫn se sua cùng nhân thế
Đã quên đi ngày ấm lạnh nhân tình
Ta đứng lại vẫy
tay chào dâu bể
Biết còn ai nâng cạn chén nhục vinh

Lòng còn mãi đa đoan cùng thế sự
Thương quê hương như muối xát qua lòng
Nghe đài báo bao tai trời ách nước
Thương thân cò phải lặn lội bờ sông !

Và mỗi sáng khi vươn mình thức giấc
Ta soi gương như tìm lại chính mình
Và bắt gặp một bóng ai lạ lẫm
Đang trôi đều theo dòng xoáy nhân sinh

Còn lại đó chút lòng trong như ngọc
Viết lên đây như để cám ơn người
Em bước qua và mùa xuân ngồi lại
Ta một mình sống lại thuở đôi mươi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(Xuân 2001)

Còn Chút Gì Để Nhớ



Chiều ngập ngừng nghiêng nghiêng bóng nắng
Bé về,gió e ấp bờ vai
Lòng chú cũng vừa nghe gợn sóng
Muốn gởi hồn bay theo tóc ai

Lâu rồi chú cũng quên tình ái
Dễ chừng áo bạc đã bao năm
Quên luôn “ một chút gì để nhớ”
Quên mất đêm về lạnh gối chăn

Bé thức lòng ai còn say ngủ
Dấu chân chim bước khẽ vào đời
Chú qua cũng lắm trời sương khói
Liệu có lạc nhau không,bé ơi !

Bỗng dưng chú thấy yêu cuộc sống
Và thích làm sao một bếp hồng
Lòng chú đêm nay trăng sáng quá
Bé có vào gót nhẹ như bông !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 23 tháng 5, 2008

TÌNH TỰ CHO NGƯỜI



Vì bởi muôn đời em không là anh
Nên tim chúng ta đập hoài lỗi nhịp
Ta cứ tìm nhau qua các nẻo quanh
Nên em qua rồi ta đâu theo kịp

Giữa cuộc đời này bề bộn ước mơ
Biết còn tìm ai bên bờ khát vọng
Ta gặp nhau đây cũng chuyện tình cờ
Thắp chút niềm tin giữa dòng cuộc sống

Xin hãy cho nhau một lời yêu thương
Vì ngày vẫn đi đời trăm ngã rẽ
Sao cứ nhìn nhau như khách qua đường
Ấm lạnh một đời còn ai chia xẽ

Đứng lại bên đời ta ngoắc mòn tay
Em có hay đâu một lời chưa ngỏ
Lối nhỏ em về một bóng ai hay
Có ngọn đèn đường khi mờ khi tỏ

Rồi một lúc nào ngồi lại bên nhau
Bỗng thấy con tim rộn ràng nhịp đập
Ta kể người nghe mộng ước xưa sau
Và những trái ngang một đời khuất lấp

Ta sẽ dìu nhau qua khắp nẻo đường
Quên đi những ngày đèn chong mắt đỏ
Sẽ buộc đời nhau một sợi tơ vương
Hạnh phúc đầy tay dạo chơi đây đó.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 22 tháng 5, 2008

LỜI RU TÌNH


Ngủ đi em mộng thật hiền
Như con suối chảy qua miền ấu thơ
Gặp nhau một thưở tình cờ
Nhánh rong phiêu lãng ai ngờ dạt đây
Cho nhau đi nhé đời này
Mai kia bóng ngả tháng ngày còn ai
Hôn nhau một cái thật dài
Tìm chi một giấc thiên thai dưới trần
Bàn tay năm ngón phân vân
Bàn tay năm ngón còn ân sũng nhiều

Ngủ ngon đi nhé em yêu
Có anh bên cạnh những chiều tàn phai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 8 tháng 5, 2008

Lời Tạ Tình


bên em một thuở trong đời
bao phen xuống bể lên đồi có nhau
ví dầu trời có mưa mau
tình ta vẫn thắm ngát màu trăm năm
lòng xưa vẫn tợ trăng rằm
cho nhau cả tiếng thì thầm trong mơ
anh còn đôi cánh tay thơ
dìu em qua mấy bến bờ xuân xanh
ngày dù có vội qua nhanh
bao phen ấm lạnh thắp tình bay cao
lời ru một thuở ngọt ngào
như con sóng vỗ dạt dào tình chung
tóc em bay giữa vô cùng
hồn anh lót ổ dưới chân em về.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 7 tháng 5, 2008

THƠ TÌNH NGÀY XUÂN



Mùa xuân nào em đã đến thăm anh
Tà áo trắng lung linh trong nắng lụa
Đôi bướm vàng chập chờn bên song cửa
Như thì thầm lời hò hẹn cùng nhau

Ta một thời chưa hiểu được vì đâu
Mừng xuân sang cây cho cành lộc mới
Và trong ta em bước qua qúa vội
Để lại trong lòng bao nỗi vấn vương

Em đã đi và lạc dấu bên đường
Ta đứng lại với trùng trùng kỷ niệm
Ôi thuở nào tay trong tay quyến luyến
Ngỡ bây giờ ta lạc mất mùa xuân

Đôi ban tay còn lại những phân vân
Em đã xa quên mối tình thơ dại
Đâu có ngờ một lần là mãi mãi
Ta một mình ngồi với trái tim đau

Em xa rồi nên trời bỗng mưa mau
Biết còn có mùa xuân nào vẫy gọi
Mất nhau rồi chẳng còn gì để nói
Nên xuân sang chỉ gợi nỗi buồn riêng.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ĐỘC HÀNH KHÚC



Chiều lên đồi tay kiếm tay cung
Bắn ra một mũi giữa vô cùng
Tên bay ra cõi nào hun hút
Mình ta đứng lại giữa bung xung

Bẻ kiếm buông cung ta hát chơi
Ai hay giun dế cạnh chân ngồi
Mây trắng và lòng ta cũng trắng
Từng sát na nào lạnh lẽo rơi

Thôi cũng nên bỏ đồi xuống phố
Chân thấp chân cao đến với người
Đã thấy lẽ cùng thông trời đất
Có hề gì một thuở rong chơi

Chắc rồi có bữa ta đi biệt
Bởi sá chi một bếp lửa hồng
Rũ áo quen chân ta đi miết
Một mình một cõi qúa thong dong

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Thứ Ba, 6 tháng 5, 2008

THƠ VỀ TAM-KỲ


Xin trân trọng chào Tam-Kỳ yêu dấu
Ngày ta về biết còn có gì không
Ơi phố chợ những vui buồn tuổi nhỏ
Qúy vô cùng những ngày tháng lông bông !

Và Quán-Rường của một thời thơ ấu
Tuổi thơ ta đi qua những cánh đồng
Mùa hạ về hoa sưa vàng trước ngõ
Có con diều no gió lượn trên không

Thương biết mấy những ngày hoa mộng ấy
Lòng trắng trong chưa vẩn đục tâm hồn
Bao mơ ước còn nguyên trong cặp sách
Nhìn cuộc đời mỗi lúc thiết tha hơn.

Ngày tản cư đưa ta về phố thị
Tuổi hai mươi ta nhập cuộc với người
Thương quê mẹ bao năm rồi máu lửa
Vì yêu thương lòng cũng biết hờn sôi.

Ngày bảy lăm ta thành người bại trận
Bảy năm dài qua các trại tập trung
Khi nếm đủ đòn thù ngày mạt vận
Mở lòng ra ta sống với vô cùng.

Này Tam Kỳ có một thời để nhớ
Qúy vô cùng những ngày tháng mười lăm
Con suối nhỏ bờ tre xanh kỷ niệm
Xa một lần là nhớ mãi trăm năm.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THUỞ YÊU NGƯỜI


Ta trải lòng dưới gót chân em
Người qua sao qúa đỗi vô tình
Ta đau dưới gót người một thuở
Là một đời ngất dưới vô minh.

Áo có bay qua mấy chiều vàng
Người về xuôi mấy chuyến đò ngang
Còn ta với trăm chiều ngồi lại
Hòn cuội nào rơi giữa vô tăm.

Một lần yêu người mối tình không
Cầm bằng như nước chảy theo giòng
Dẫu người đi chẳng thèm ngó lại
Vẫn xin một đời chong mắt trông.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

TRAO GỬI



Ta phân thân bon chen cùng cơm áo
Nên làm thơ để tìm lại chính mình
Đêm mê mải lo nghĩ tuồng cho giỏi
Ngày chân cao chân thấp chạy lanh quanh

Em đến với ta dẫu sao đi nữa
Cũng ấm lòng hơn rượu uống qua đêm
Nên sẵn sàng dưới chân người phủ phục
Xin được mời người cạn chén nhục vinh

Bởi yêu em ta yêu luôn cuộc sống
Nên bon chen quên tuốt chữ thánh hiền
Ai ngờ nửa đời người đọc sách
Để thấy mình con mọt chữ vô duyên.

Mỗi sáng lao mình ngược xuôi phố chợ
Ta mướt mồ hôi hùng hục với đời
Ô hay,cái dạ dày bỗng lạ
Sao ngày nào nó cũng chưa vui ?

Xin được một lần làm cây thông vỗ
Reo vu vơ trên những lối về em
Thân ta bây giờ như chim bị ná
Có hề gì tóc trắng tuổi thanh niên.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

RƯỢU UỐNG BÂY GIỜ


Thưa em rượu uống bây giờ
Nỗi buồn còn đó theo tờ lịch rơi
Ra đi từ nỗi đau đời
Dấu trong cơm áo một lời tử sinh
Cạn ly cho ấm nhục vinh
Giữ cho nhau một chút tình ngày xưa
Đất trời sớm nắng chiều mưa
Lòng ta cát bụi đã thừa khói sương
Vẫy tay một cái bên đường
Quê người tuyết đổ mùa xuân đang về
Này em ly rượu đã kề
Cùng nhau cạn chén mơ về cố hương.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 1 tháng 5, 2008

Cốc Rượu Một Mình


Một thưở đường trường cung kiếm mỏi
Bên em những tưởng đủ quên đời
Ai hay mới uống vài chung nhỏ
Ta đã nghe lòng nhói tả tơi

Vết thương ngày cũ thời trai trẻ
Dễ gì lành lại một ngày mai
Em se sua đèo bòng áo gấm
Ta cô đơn uống với đêm dài

Giữa bề bộn đời thường cơm áo
Ta phân thân mặt lạ với mình
Tuổi thơ qua như bàn tay vẫy
Mới hay đời còn lắm lênh đênh

Cốc rượu một mình ngày chủ nhật
Ta ngắm đời trôi theo tháng năm
Có tuyết trắng giăng đầy phố xá
Nhớ tuổi thơ với những đêm rằm

Vẫn còn đó một thời trăn trở
Mong quê hương ngẩng mặt với đời
Bao năm xa nghe lòng vời vợi
Còn chút lòng xưa gửi tặng người.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chiều Mưa Uống Rượu Bên Đời Đợi Em

Chẳng còn ai để dạo chơi
Chiều mưa uống rượu bên đời đợi em
Nửa đời đã bỏ một bên
Nửa đời còn lại theo men rượu nồng
Bữa về cạn vốn tay không
Còn chi nữa để đèo bòng, hỡi em ?
Một ly,ly nữa,ly thêm
Yêu người đến mấy cũng quên chung tình
Một ly cạn với nhục vinh
Một ly tạ nỗi cùng đinh bây giờ
Một ly uống với hồn thơ
Rượu còn,ghế trống biết chờ ai đây ?
Bóng ai thấp thoáng bên ngoài
Sao không ghé cạn chén này,với ta ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1982 )

Chút Tự Tình



Vẫn làm thơ vì ơn đời qúa đỗi
Có gió trăng có hoa bướm tuyệt vời
Có bè bạn để tiêu dao đây đó
Và có em đàn đúm cuộc rong chơi

MỗI buổi sáng khi vươn mình thức giấc
Nghe tiếng chim ríu rít vẳng đầu cành
Đủ để thấy một chút gì thanh thản
Vì trái tim vẫn đập rất tinh anh

Và chợt hiểu cuộc đời là dâu bể
Lòng người thì muôn thuở vẫn đa đoan
Ta mất đi và có thêm nhiều thứ
Những buộc rang hệ lụy cõi nhân gian

Từ cơm áo dạy chua ngoa miệng lưỡi
Vẫn còn thơ để thắp sáng lòng mình
Vẫn còn rượu để thương đời gai lửa
Và còn em đi nốt cõi vô minh

Dẫu nơi đây ngày đi qua rất vội
Ta vẫn còn như thuở tuổi mười lăm
Lòng vẫn thế với bao điều rất mới
Nên hồn thơ vẫn sáng tợ trăng rằm.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NGỒI LẠI VỚI CHIỀU



Ta ngồi lại với chiều thoi thóp nắng
Nhớ áo vàng ai lồng lộng qua hồn
Ngày tháng nào qua đi ta ngồi lại
Để nghe lòng thoáng một chút bâng khuâng

Muốn tin nhau từ cái nhìn thứ nhất
Anh vẫn ngại ngần đời lắm bể dâu
Em thấy đó một đời ta hiu hắt
Liệu còn gì để giữ lại cho nhau ?

Nên yêu em ta vẫn buồn như đá
Đá trăm năm vẫn son sắt đợi chờ
Dù có mai đây em làm mặt lạ
Vẫn giữ cho lòng chút nhớ ban sơ

Nên ta vẫn còn trăm chiều ngóng đợi
Áo em vàng qua mấy độ tàn đông
Đường về xuôi ta nhớ người vời vợi
Áo ai bay như muối đổ qua lòng ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Bài Viết Từ Một Chuyến Đi



muốn bỏ lông bông về an phận
đốt điếu thuốc lên bỗng ngại ngần
em vẫn xa trong chiều ngóng đợi
rách áo làm sao ấm được lòng ?

làm thơ mà xót đời phiêu bạt
qua mấy đầy vơi mấy ngậm ngùi
nhìn lên trời đất bao dâu bể
đời biết ai đâu để ngọt bùi ?

qua mấy tàn phai mây vẫn bay
ta đi áo mỏng lạnh quê người
một mai mỏi bước chân lưu lạc
xó chợ kê tay gối cuộc đời.

nửa đêm thức dậy nhìn mây trắng
trời đất mang mang thiên cổ đâu?
ta qua cũng lắm trời sương khói
vẫn ngàn năm thác chảy ngang đầu

ta đi với cây đàn bỏ lại
một mai đứt phím lấy ai thay
em nào biết ta buồn muốn khóc
bè bạn cuối trời,ai có hay ?


NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

ĐỐT NÚI TÌM TRI KỶ



Xuống chợ bon chen ta tìm bạn
Lòng này đã mòn mắt chờ ai
Bầu rượu trên vai thì đã sẵn
Mà người đâu chẳng thấy dấu hài?

Buồn tình quay gót ta lên núi
Đợi hoài chẳng thấy cố nhân đâu
Qua mấy quan san sao chẳng gặp
Con trăng xưa rụng chết bên cầu

Giận qúa ta bèn châm lửa đốt
Những tưởng tìm ra được bạn vàng
Núi cháy mà người không ra mặt
Ta biết tim ai cuối dặm ngàn

Không gặp bạn hiền rượu bỏ không
Ta nghe như muối xát qua lòng
Chẳng lẽ buồn vui cùng muôn thú
Một đời ta thôi đã hoài công

Thôi trở về sống như cỏ cây
Buồn vui theo bầu rượu vơi đầy
Ô hô,tri kỷ người đâu tá ?
Ta bỏ một đời ai có hay !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Rượu hết, thơ ta cũng thở dài



Một chỗ nào cho ta chiều nay
Lòng đau như lửa đốt ngang mày
Ta cõng thiên thu như đeo đá
Khi không sấp ngữa dưới chân ngày

Người qua rồi,ta bạn với ai ?
Rượu hết thơ ta cũng thở dài
Bạn hiền đốt đuốc tìm không có
Nên vẫn thèm say trong mắt ai !

Ta đem ta đánh cuộc cùng người
Cạn vốn nói cười cũng dở hơi
Mới hay gom chút tài hoa lại
Chưa đủ để vay một nụ cười

Có lúc buồn tình ngắm trăng suông
Đời chia trăm nhánh rẽ thẳm muôn trùng
Ngó ra thiên hạ như mây trắng
Mình ta ngồi hát giữa vô cùng.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU











CÁM ƠN 1












Cám ơn những ngày tháng vô tình
Cho đời ta có đủ nhục vinh
Em bỗng dưng cùng ta lận đận
Cho ta thêm nặng gánh ân tình

Cám ơn những ly rượu bạn bè
Ấm lòng người hát có ta nghe
Lúc khà một tiếng quên trời đất
Chân vững chân xiêu lạc bước về

Cám ơn em đôi mắt não nùng
Một đời ta cứ vẫn bâng khuâng
Gần nhau chắc dễ say hơn rượu
Giữa thực và hư qúa đỗi gần

Cám ơn sông núi thật tuyệt vời
Đã cùng ta một thuở rong chơi
Bến sông xưa bây giờ đồng lúa
Một trời tang hải mấy đầy vơi.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Vào Rừng Uống Rượu



Ôm bầu giũ áo ta lên núi
Mình ta đối ẩm với vô cùng
Ngất ngưỡng nâng ly cùng phong nguyệt
Đất trời thích qúa cũng say chung

Ô hô,xa mã người coi trọng
Ta vào rừng uống rượu làm vui
Vỗ bụng ta cười rung tóc trắng
Quê nhà qúa chật để rong chơi

Lúc thích chí đập đàn mà hát
Vẫy trăng tà tình tự ngàn dâu
Thâu hết càn khôn vào một túi
Một đời người chưa đủ cơn say !

Người cực lòng hề xanh hệ lụy
Ta ngồi nhịp vế hát nghêu ngao
Phất tay một cái tà huy rụng
Cuộc tồn vong bay trắng chiêm bao.

Ta giày cỏ tiêu dao đây đó
Có sá gì chút nắng vàng phai
Chân dẫm nát mấy trời mây trắng
Nên bữa về lạc mất trần ai !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Ngày Ra Tù ở Tam Kỳ



Từ đổi đời ta thành người mạt hạng
Dăm bài thơ không giữ nổi tim người
Ta thân tù em vào tay kẻ khác
Trong mắt ai ta mất một góc đời

Tình một thuở như gừng cay muối mặn
Ngày bên nhau em hẹn chuyện đá vàng
Cơn bão lốc ngày bảy lăm ập đến
Cuốn đời tình hai đứa bỗng tan hoang

Ngày ra tù em chồng con yên phận
Ta xót xa thân cá chậu chim lồng
Người anh em thuở nào giờ mặt lạ
Ta một mình thấm thía nỗi long đong !

Xóm làng xưa bỗng dưng thành xa lạ
Trên quê hương ta chợt thấy lạc loài
Khi hiểu được lòng người thường gian trá
Đời loại ba,ta biết mất tương lai!



Ngày về lại ta biết mình mất trắng
Về bên sông ta giặt áo phong trần
Gọi một lần tên người ngày dâu bể
Biết đời mình thôi thế phải trần thân !

Khi hứng đủ những đường dao oan nghiệt
Cám ơn thơ và vô lượng đât trời
Ta vẫn thấy còn chút gì hạnh phúc
Để thương đời qua bao nỗi buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1982 )

MÙA XUÂN NÀO CÓ EM



Mùa Xuân nào có em
Ta đưa nhau lễ chùa
Em nhìn anh,khẽ nói:
Thương nhau hoài,nghe chưa ?


Xin đời thôi gió mưa
Nụ tình xanh bốn mùa
Yêu người như lá đổ
Tình này không bán mua.


Quê mình ngày vào xuân
Đất trời như ấm dần
Hoa cải vàng khắp xóm
Con đường làng quen thân


Mùa xuân nào có em
Ta say trong men tình
Cuộc đời sao đẹp qúa
Tha thiết một niềm tin


Rồi mùa xuân bảy lăm
Đời đổi thay bẽ bàng
Em tủi buồn duyên phận
Khi tôi vào nhà giam


Từ đó mình chia xa
Tôi thân tù biền biệt
Em bóng lẻ quê nhà
Đêm từng đêm nức nở


Rồi một ngày trại giam
Được tin em lấy chồng
Trong đời tù nghiệt ngã
Tôi hỏi lòng: buồn không ?


Ngày từ trại giam ra
Tôi về nơi chốn cũ
Em theo chồng quê xa
Đã yên bề gia thất


Có mùa xuân bên em
Yêu người như thác đổ
Có mùa xuân không quên
Chia tình ta đôi ngả


Bây giờ trời vào xuân
Nơi quê người tuyết đổ
Tôi viết bài thơ nhỏ
Nhớ ngày nào xuân xưa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 28 tháng 4, 2008

Có Mùa Xuân Yêu Em



Có mùa Xuân yêu em
Đưòng thênh thang nắng lụa
Hồn ta ngày mở cửa
Lòng xôn xao nắng đào
Cuộc đời bỗng đẹp sao
Nụ tình xanh lộc biếc
Em như là nhật nguyệt
Theo ta về trăm năm…

Rồi mùa Xuân bảy lăm
Ta mất nhau từ đó
Tình yêu ngày tuổi nhỏ
Vẫn bâng khuâng trong lòng
Những ngày tù long đong
Giữa một trời cay nghiệt
Ta bên bờ sống chết
Vẫn nhớ mùa Xuân xưa.

Qua bao ngày gió mưa
Đời chia trăm nhánh rẽ
Giữa mịt mùng dâu bể
Ta gặp em quê người
Một thời của buồn vui
Giữ giùm nhau kỷ niệm
Đời em yên bờ bến
Còn nhớ mùa Xuân xưa?


Có mùa Xuân yêu em
Lòng bao la khát vọng
Có mùa Xuân không quên
Làm hành trang cuộc sống.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƯ CHO VỢ NHÀ 1





tặng Hương,người bạn đời.
Anh gom góp những gì yêu thương nhất
Gửi về em như một tiếng kinh cầu
Cuộc sống Mỹ người vô cùng tất bật
Xin một lần thắp nến gọi tên nhau

Anh có lúc mơ làm Trương Vô Kỵ
Và em là một kiều nữ Triệu Minh
Ngồi vẽ lông mày “quên thiên hạ sự”
Còn đôi ta với hai chữ ân tình.

Trong phút chốc ta quên bao gian trá
Đến với đời bằng đôi mắt long lanh
Dắt nhau đi qua đầu ghềnh cuối bãi
Vì thương đời cây vẫn nẩy mầm xanh

Để mỗi sáng còn yêu lời chim hót
Và đêm về bên hạnh phúc đầy tay
Giữ cho nhau niềm tin còn sót lại
Ta có nhau dẫu biển rộng sông dài

Là thế đó những gi anh trao gởi
Gió chuyển mùa trời lại sắp vào Xuân
Anh nói khẽ : mình sắp thêm một tuổi
Em yêu ơi,có một phút chao lòng ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2008

THƯ CHO NGÀY SINH NHẬT







55 tuổi – bao lần buồn muốn khóc
Thấy mình lăn như trái bóng giữa trời
Khi cúi xuống lòng cũng mờ sương khói
Ta còn gì khi thấm mệt cuộc chơi ?

Khi nhìn lại nụ cười xưa đã tắt
Con sóng nào âm ỉ vỗ trong tôi
Theo cơm áo tôi nhìn tôi lạ mặt
Đôi bàn tay chưa ấm nỗi môi cười

Xin cám ơn nụ tình em đã tặng
Dắt đời tôi qua mấy nỗi oan khiên
Ngày xưa ấy trong sân truờng đầy nắng
Em và tôi chưa biết những ưu phiền

Thương biết mấy ngày mười lăm mười bảy
Thưở môi hồng mắt biếc đón đưa nhau
Có hoa bướm trăng sao vườn tuổi nhỏ
Ta bên người để nói chuyện xưa sau

Lời người xưa “ ngũ thập tri thiên mệnh”
Tôi bâng khuâng không hiểu được đuôi đầu
Nên nhờ rượu dỗ qua đêm khó ngủ
Như gần nhau mà chẳng thể trong nhau

Nên bước thấp bước cao cùng nhân thế
Cám ơn em như một chỗ để về
Khi ngồi lại vẫy tay chào dâu bể
Bỗng nghe thèm tắm lại bến sông quê.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU