Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2008

THƯ CHO NGÀY SINH NHẬT







55 tuổi – bao lần buồn muốn khóc
Thấy mình lăn như trái bóng giữa trời
Khi cúi xuống lòng cũng mờ sương khói
Ta còn gì khi thấm mệt cuộc chơi ?

Khi nhìn lại nụ cười xưa đã tắt
Con sóng nào âm ỉ vỗ trong tôi
Theo cơm áo tôi nhìn tôi lạ mặt
Đôi bàn tay chưa ấm nỗi môi cười

Xin cám ơn nụ tình em đã tặng
Dắt đời tôi qua mấy nỗi oan khiên
Ngày xưa ấy trong sân truờng đầy nắng
Em và tôi chưa biết những ưu phiền

Thương biết mấy ngày mười lăm mười bảy
Thưở môi hồng mắt biếc đón đưa nhau
Có hoa bướm trăng sao vườn tuổi nhỏ
Ta bên người để nói chuyện xưa sau

Lời người xưa “ ngũ thập tri thiên mệnh”
Tôi bâng khuâng không hiểu được đuôi đầu
Nên nhờ rượu dỗ qua đêm khó ngủ
Như gần nhau mà chẳng thể trong nhau

Nên bước thấp bước cao cùng nhân thế
Cám ơn em như một chỗ để về
Khi ngồi lại vẫy tay chào dâu bể
Bỗng nghe thèm tắm lại bến sông quê.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

1 nhận xét:

saok nói...

whoaaa, hay quá Chú ơi,
quả nhiên lợi hại,
Cháu tâm phụ khẩu phục luôn hihi
hay quá