Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

NGỒI QUÁN MỘT MÌNH


Chiều một mình vào quán
Tôi nhìn tôi giữa đời
Bao năm rồi phiêu bạt
Nỗi buồn nào chưa nguôi

Thời gian qua lặng lẽ
Dòng đời thản nhiên trôi
Áo cơm ngày viễn xứ
Nhớ quê nhà xa xôi

Chiều nay nơi quán nhỏ
Một mình nhìn mây bay
Những ngày xưa thân ái
Đã xa rồi ai hay

Còn ai còn ai nhỉ
Giữa quê người bao la
Có một thời trai trẻ
Đã đi vào phôi pha

Một mình nơi quán nhỏ
Buồn vui riêng góc đời
Biết còn ai ngồi lại
Uống một mình đâu vui ! 

NGUYỄN VĂN ĐIỀU




THƠ TÌNH HỌC TRÒ

Ngày nào đó em cười nghiêng dáng núi
Mắt môi thơm xinh như dáng thiên thần
Tôi cúi xuống nhìn lòng mình rêu bụi
Một chút gì rất nhẹ thoảng bâng khuâng

Con phố nhỏ xôn xao chiều tan học
Tôi nhìn em lòng xao động không ngờ
Tình học trò ngẩn ngơ nhiều e ấp
Đêm học bài nghe thoáng nhớ vu vơ

Tôi ngày ấy hồn trai ngày mới lớn
Rất vụng về trong những lúc gặp em
Đường em về còn bao người săn đón
Chiều chao nghiêng khi nắng dội bên thềm

Rồi chiến tranh mỗi ngày thêm khốc liệt
Máu lửa về làng xóm phải tản cư
Tôi từ đó cũng bỏ trường vào lính
Bặt tin nhau không một tiếng giã từ

Lần gặp lại em yên bề gia thất
Tôi ngẩn ngơ như đánh mất điều gì
Vẫn thương quá có một thời thơ dại
Rất êm đềm nhưng cũng khó quên đi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

TỤNG KINH KHUYA

Nửa đêm về chùa tụng Lăng Nghiêm
Nghe lòng thanh thản rất bình yên
Quên đi hết chuyện đời nhân ngã
Gặp lại mình sau những đảo điên

Ta một đời cứ mãi lanh quanh
Cái tâm xao động chẳng an bình
Tiếng mõ nhịp nhàng theo người tụng
Nghe lòng an lạc suốt thời kinh

Bỏ qua đi mọi thứ buồn phiền
Vui đời theo từng bước nhân duyên
Xã tiểu ngã hướng về đại ngã
Ngỡ đời mình như lạc cảnh tiên

Nên lòng vui khi tụng Lăng Nghiêm
Có định rồi huệ phát tự nhiên
Tìm đâu xa nhân gian tịnh độ
Mở mắt nhìn ra chợt thấy liền.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU