Thứ Bảy, 30 tháng 6, 2012

THƠ NGÀY VIỄN XỨ






Tôi nay sống giữa quê người
Bao năm mắt đỏ trông vời cố hương
Quê xưa thôi cũng đoạn trường
Nỗi đau thân thế còn vương vấn lòng
Đi về bao nỗi long đong
Thân chim viễn xứ dặm ngàn phất phơ
Đời đưa qua mấy bến bờ
Xót thân nhược tiểu con cờ tay ai
Cám ơn ngày rộng tháng dài
Còn trong dâu bể tàn phai môi cười.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

XIN CÁM ƠN EM MỘT LẦN NGỒI LẠI




Tôi ngồi lại với trời chiều vào hạ
Chút rộn ràng ngày tuổi nhỏ đi qua

Vẫn thấy nhớ một thời xa xưa qúa
Thưở bên người và cây cỏ lá hoa

Con phố nhỏ đón đưa ngày thơ dại
Chân ngập ngừng trên những lối về quen
Em ngây thơ với tóc thề con gái
Tiếng cười vui như chưa biết ưu phiền

Tình mới lớn ngọt ngào êm ả qúa
Cho lòng tôi một thưở những xôn xao
Em gần tôi chuyền nhau hơi thở lạ
Niềm thương yêu trong ánh mắt ngọt ngào

Khi chim nhỏ bỗng mơ trời cao rộng
Tôi bàng hoàng như tỉnh giấc mơ hoa
Em bỏ đi quên một lời từ tạ
Tôi một mình nhìn dĩ vãng đi qua

Khi buồn vui âm thầm trong góc nhỏ
Đôi tay thơ không giữ được chân người
Xin cám ơn em một lần ngồi lại
Tiếng chim ngày nào vẫn hót trong tôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU







Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2012

Bài thơ tình làm trong ngày sinh nhật




tôi mời tôi ly rượu
mừng thêm một tuổi đời
giữa chập chùng duyên khởi
tôi còn gặp chính tôi

nhớ thưở nào em qua
giữa đời tôi ngồi lại
môi cười xinh như hoa
cho đi lòng thơ dại

ta bước vào trong nhau
nhẹ nhàng như gió thoảng
xin một lần xưa sau
nụ tình càng tươi thắm

nhưng rồi bao say đắm
của một thời thanh xuân
ngày vui thì qúa ngắn
khi chiến tranh ngút trời

dòng đời không êm trôi
mỗi người chia mỗi rẽ
quê hương đầy dâu bể
ta mất nhau đâu ngờ

cuộc tình đẹp như mơ
chỉ còn là kỷ niệm
đời không như là mơ
xin một lần tay vẫy

bây giờ khi ngồi lại
khi tóc đã hai màu
nhớ một thời thơ dại
đã đi vào đời nhau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012

SINH NHẬT 2012




Hôm nay là sinh nhật
Tôi mừng thêm tuổi đời
Vẫn quê người lây lất
Và một thưở rong chơi

Bao nhiêu năm viễn xứ
Giữa cảnh đời ngổn ngang
Ngày đi qua vội vã
Nên lòng còn đa đoan

Bạn bè ngày càng vắng
Còn ai ngồi cùng ta
Bên ly cà phê đắng
Nhìn mây trắng bay xa

Bàn tay năm ngón nhỏ
Còn mong gì mai sau
Đã qua thời mắt đỏ
Nhìn thời gian qua mau

Ơn em người vợ khổ
Đã cùng tôi đồng hành
Giữa trùng trùng duyên nợ
Vẫn nhìn đời long lanh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2012

NGÀY THÁNG QUÊ NGƯỜI




Ngày tháng nào phất phơ đời tỵ nạn
Tôi bôn ba theo cơm áo quê người
Đời sống vẫn chập chùng theo dĩ vãng
Nên lòng còn thao thức mãi chưa nguôi

Em vẫn biết lòng tôi còn gió bão
Mà đường trần còn lắm chuyện lanh quanh
Chân mê mải giữa dòng đời chao đảo
Trái tim này vẫn đập rất tinh anh

Vẫn thương qúy quê nhà xa ngút mắt
Bao năm đi vẫn hẹn một ngày về
Thèm tắm lại con suối miền quê ngoại
Nhớ tuổi nào con diều giấy trên đê

Nhưng tất cả chỉ còn là kỷ niệm
Từ quê hương đổi chủ cuốn phăng đời
Khi đã quen cảnh quê người hối hả
Biết ai còn để ấm lạnh buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

HÈ VỀ




mùa hạ về rồi em biết không
có nghe một chút nhớ qua lòng ?
nhà ai phượng tím nơi đầu ngõ
một thưở nào hè mong rất mong

em có bao giờ qua lối xưa
bâng khuâng như thưở mới hẹn hò
một trời kỷ niệm ngày thơ dại
lòng non áo trắng rất thơm tho

ôi nhớ vô cùng tuổi mười lăm
em bước vào tôi rất nhẹ nhàng
những chiều nghỉ học ta hò hẹn
hiên trường rộn rã tiếng guốc vang

bao nhiêu mùa hạ đã đi qua
mỗi độ hè về vẫn thiết tha
một thời áo trắng xôn xao lắm
nhớ qúa người ơi tuổi ngọc ngà.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012

MỘT THƯỞ QUÊ XA






Thôi ngày tháng vẫn lạnh lùng qua mãi
Tôi bao phen như lạc hướng đời mình
Lúc cúi xuống bàng hoàng khi ngồi lại
Bởi đường trần đã một thưở nhục vinh

Khi mỗi sáng ra vườn nghe chim hót
Lòng bâng khuâng nhớ ngày tháng quê nhà
Tuổi ấu thơ một thời như mật ngọt
Nên bây giờ vẫn nhớ mãi quê xa

Những bằng hữu của một thời chinh chiến
Đã một thời ngang dọc chiến trường xưa
Ngày đổi chủ nếm đòn thù chiến bại
Bao oan khiên biết nói mấy cho vừa

Từ dâu bể người anh em mặt lạ

Tôi lạc loài nhìn cuộc sống đa đoan
Khi thảng thốt nhìn tình đời gian trá
Mới hay rằng cơm áo qúa gian nan

Và như thế với tấm lòng rộng mở
Tôi tìm tôi giữa nhân thế muôn màu
Để quên đi những vết hằn oan nghiệt
Xin một lần hãy trọn vẹn xưa sau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU