
Thôi ngày tháng vẫn lạnh lùng qua mãi
Tôi bao phen như lạc hướng đời mình
Lúc cúi xuống bàng hoàng khi ngồi lại
Bởi đường trần đã một thưở nhục vinh
Khi mỗi sáng ra vườn nghe chim hót
Lòng bâng khuâng nhớ ngày tháng quê nhà
Tuổi ấu thơ một thời như mật ngọt
Nên bây giờ vẫn nhớ mãi quê xa
Những bằng hữu của một thời chinh chiến
Đã một thời ngang dọc chiến trường xưa
Ngày đổi chủ nếm đòn thù chiến bại
Bao oan khiên biết nói mấy cho vừa
Từ dâu bể người anh em mặt lạ
Tôi lạc loài nhìn cuộc sống đa đoan
Khi thảng thốt nhìn tình đời gian trá
Mới hay rằng cơm áo qúa gian nan
Và như thế với tấm lòng rộng mở
Tôi tìm tôi giữa nhân thế muôn màu
Để quên đi những vết hằn oan nghiệt
Xin một lần hãy trọn vẹn xưa sau.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Tôi bao phen như lạc hướng đời mình
Lúc cúi xuống bàng hoàng khi ngồi lại
Bởi đường trần đã một thưở nhục vinh
Khi mỗi sáng ra vườn nghe chim hót
Lòng bâng khuâng nhớ ngày tháng quê nhà
Tuổi ấu thơ một thời như mật ngọt
Nên bây giờ vẫn nhớ mãi quê xa
Những bằng hữu của một thời chinh chiến
Đã một thời ngang dọc chiến trường xưa
Ngày đổi chủ nếm đòn thù chiến bại
Bao oan khiên biết nói mấy cho vừa
Từ dâu bể người anh em mặt lạ
Tôi lạc loài nhìn cuộc sống đa đoan
Khi thảng thốt nhìn tình đời gian trá
Mới hay rằng cơm áo qúa gian nan
Và như thế với tấm lòng rộng mở
Tôi tìm tôi giữa nhân thế muôn màu
Để quên đi những vết hằn oan nghiệt
Xin một lần hãy trọn vẹn xưa sau.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét