Thứ Năm, 19 tháng 10, 2017

BÊN CHIỀU NGỒI LẠI

Tôi ngồi lại với mùa thu trước ngõ
Trời Cali cây lá đã sang vàng
Thời gian cứ lạnh lùng qua vội vã
Mà lòng trần những xao xuyến đa  mang

Thương em vẫn thân cò trên bến nước
Mà lòng tôi sương đã trắng đời trai
Đời dâu bể vẫn cầm tay ta bước 
Tình cho nhau như biển rộng sông dài

Tôi vẫn thế phất phơ đời du tử
Đời lưu vong ấm lạnh giữa quê người
Bước chân quen nắng mưa ngày viễn xứ
Có lúc buồn vào net để tìm vui

Đọc trên báo quê mình đang mùa lụt
Lại thêm tin xả lũ chết bao người
Thương quê mẹ sao chập chùng khổ nạn
Những phận người tội nghiệp dạ không vui

Rồi chiều nay một mình trong góc nhỏ
Lòng bàng hoàng nhìn ngày tháng qua mau
Thương tuổi xanh của một thời hò hẹn
Rồi cũng trôi như nước vỗ chân cầu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


MỘT THUỞ YÊU NGƯỜI 3

Chiều một mình ngồi nghe mưa đổ
Mưa về trên những nhánh sầu đông
Mưa xuống đời ta tàn bạo quá
Có ai qua xin gửi chút lòng

Ta trói mình trong dây oan nghiệt
Dễ chừng áo bạc đã bao năm
Cớ sao hồn vẫn còn mê gái
Dẫu biết tình ngọt tợ dao đâm

Em ngày nào một thuở bước qua
Trái tim thục nữ tặng làm quà
Cứ ngỡ đời mình như Từ Thức
Lạc vào lối mộng ngát hương hoa

Nhưng đường trần ai dễ có hay
Chiến cuộc leo thang máu lửa đầy
Tình mất từ quê hương đổi chủ
Tôi người chiến bại trắng hai tay

Bây giờ ngồi lại ngắm mưa rơi
Một thuở lòng đau lạc hướng đời
Em đã neo thuyền nơi bến khác
Tôi một mình bóng lẻ cuộc chơi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

BUÔNG

Mấy ai vui mà chẳng có buồn
Dòng đời như thác đổ mưa tuôn
Muốn thấy thân tâm thường an lạc
Phải nhớ nằm lòng một chữ buông.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 6 tháng 10, 2017

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 10

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để thương hoài một thuở nhân gian
Ngày tháng có lạnh lùng qua vội
Vẫn thấy gần nhau rộn phím đàn

Vẫn thấy ngoài kia hoa vẫn nở
Con người vẫn sống để yêu thương
Ta tựa vào nhau nghe đất thở
Còn gửi cho nhau chuyện vui buồn

Hôm nay trời sang thu rồi đó
Lá đang rơi trên khắp lối về
Đất đã sang mùa trời chuyển gió
Mà lòng trần vẫn thắm đam mê

Ta vẫn còn nhau giữa cuộc đời
Rộng dài ngày tháng để rong chơi
Em về gom góp xuân xanh lại
Đến với thế nhân một nụ cười

Sẽ quên đi những ngày máu lửa
Một thuở quê nhà giữa chiến tranh
Thân phận dân đen như lá cỏ
Cứ mong sao được thấy hòa bình

Để hôm nay quê người tỵ nạn
Ta gặp nhau ngày tháng lưu vong
Trên đất lạ nhớ về bè bạn
Nghe lòng trần bao nỗi thương mong

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Một thuở buồn vui bát ngát tình
Đôi đứa đôi đầu sương pha tóc
Vẫn còn nhau trong cõi nhân sinh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CHÙM LỤC BÁT

VÔ CHÙA

Lòng vòng chẳng biết đi đâu
Vô chùa lạy Phật ta cầu bình an
Phật cười : ngươi ở nhân gian
Không làm điều ác thiên đàng đâu xa.

XUỐNG PHỐ

Theo em vào chợ mua đồ
Người qua kẻ lại lô xô chyện đời
Thế gian vật đổi sao dời
Một phen ta lại rong chơi phố người.

UỐNG CÀ PHÊ

Ngồi buồn đi dạo lanh quanh
Còn ai ấm lạnh với mình hôm nay
Đời như con nước vơi đầy
Một ta ngồi lại giữa ngày sang thu.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU