Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

NGỒI VỚI BUỔI CHIỀU





Tôi ngồi đó với buổi chiều vàng nắng
Lòng bâng khuâng nhớ ngày tháng ngọc ngà
Bao nhiêu năm trên quê người tất bật
Chợt giật mình tóc đã đẫm sương sa

Thương biết mấy con suối miền quê ngoại
Ngày tuổi thơ con diều giấy trên đồng
Tiếng ve sầu râm ran trưa mùa hạ
Một thời nào tuổi nhỏ rất lông bông !

Ngày mới lớn theo nhà đi chạy giặc
Đời tản cư nên phải bỏ làng xưa
Đôi mắt nai giữa phố phường ngơ ngác
Thời chiến tranh đau xót mấy cho vừa

Rồi chiến cuộc leo thang đành bỏ học
Tôi một thời áo trận giữa quê hương
Thương quê mẹ bao cảnh đời tang tóc
Ba lô quen theo những chuyến lên đường

Rồi chiều nay giữa quê người vàng nắng
Tôi một mình thương màu nắng vàng xưa
Ngày tháng nào với một thời áo trắng
Đến bao giờ nghe lại viếng ve trưa ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU