Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011

CÒN CHÚT LÒNG XƯA GỬI ĐẾN NGƯỜI




trên lối về qua mấy bể dâu
lời thơ như thể tiếng kinh cầu
thức giấc tàn đêm nghe dế gáy
một thưở đường trần ta có nhau

biết còn ai ngồi lại chiều nay
một ta sấp ngửa dưới chân ngày
cốc rượu phù vân sao đắng qúa
một đời người bao lúc được say ?

em đưa tôi vào những oan khiên
vòng tay mộng mị chẳng ưu phiền
quê người mây trắng sao nhiều qúa
nghiêng mình ta đón bước nhân duyên

còn chút lòng xưa gởi đến người
giữ giùm tôi một thưở buồn vui
ngày tháng qua đi đâu về lại
dòng đời xuôi chảy dễ gì nguôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011

Bao Đêm Mất Ngủ




và những đêm mất ngủ
nằm suy nghĩ lan man
nhớ về bao chuyện cũ
những mảnh đời sang trang

quê hương ngày tôi lớn
máu lửa thôi ngút trời
những đêm trường cháy đỏ
tránh pháo muốn hụt hơi

rồi bao lần chạy giặc
chiến cuộc mãi leo thang
tôi bỏ trường vào lính
tay súng làm hành trang

rồi bảy lăm thất trận
phải vào trại tập trung
người tình qua đò khác
đời sao qúa não nùng

giờ đây nơi xứ lạ
tuổi về chiều người ơi
ngày qua đi vội vã
nhìn đời tựa sân chơi

còn bao đêm mất ngủ
giữa đêm trắng cuộc đời
quê nhà người lam lũ
bao cảnh đời nỗi trôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011

MỘT THƯỞ CÓ EM




thưở nào có em
nắng vàng đầy ngõ
chiều qua xóm nhỏ
bước chân êm đềm

con đường thân quen
chập chùng kỷ niệm
bàn tay quyến luyến
quên cả lúc về

một trời đam mê
lòng như dậy sóng
bao ngày trông ngóng
ngây ngất men tình

nụ hồng lung linh
một thời đưa đón
dìu nhau khắp chốn
trăng nước ngập ngừng

nhưng rồi bỗng dưng
quê hương máu lửa
nhìn nhau lệ ứa
xiêu lạc giữa đời

cuối đất cùng trời
vẫn mong gặp lại
ai ngờ xa mãi
tan vỡ tình đầu

ngày nào bên nhau
hương lòng say đắm
giờ xa vạn dặm
còn nhớ hay quên ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

THƠ CHO VỢ NHÀ 4.



tặng Hương,người bạn đời.

Cám ơn em,cám ơn đời
Cho tôi một thưở buồn vui kiếp người
Đường trần như thể sân chơi
Lòng ta rêu bụi một thời gió mưa
Còn thương tiếng gáy gà trưa
Còn mong êm ấm cho vừa lòng nhau.
Bao lần hát giữa cơn đau
Ngày vui thôi đã qua mau bao giờ
Về đây sống với hồn thơ
Mà thương thân thế mà ngơ ngẩn lòng.
Quê người đâu dễ thong dong
Cám ơn em với nụ hồng trao nhau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Thứ Bảy, 12 tháng 11, 2011

NGHE GIÓ ĐÔNG VỀ












Trời trở rét và mùa đông đang đến
Mưa dầm dề cùng gió lạnh từng cơn
Tôi cúi xuống nhìn lòng mình rêu bụi
Một chút gì hiu hắt rất cô đơn

Vẫn còn đó ngổn ngang tình viễn xứ
Bao năm qua theo cơm áo cho đời
Chút máu nóng ngày nào trong huyết quản
Cũng nguội dần theo ngày tháng mù khơi

Đời vẫn thế vô tâm theo dòng chảy
Nên mùa đông cũng rét mướt qua lòng
Khi nhìn lại giữa đường còn mê mải
Bởi nợ trần vấn vít chửa lo xong

Và như thế nên lòng buồn qúa đỗi
Biết còn ai ấm lạnh giữa quê người
Nghe xao xuyến nhớ ngày nào trai trẻ
Có một thời hoa mộng để buồn vui

Để chiều nay trên phố người mưa lạnh
Tôi một mình nhìn lại tuổi thơ xưa
Chút kỷ niệm xói mòn theo trí nhớ
Gởi lòng buồn theo tiếng nhạc đêm mưa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 11 tháng 11, 2011

MỘT THƯỞ TÌNH YÊU




Ngày tháng nào em đã đến bên tôi
Chân bước nhẹ giữa hồn trai mới lớn
Lòng tôi đó như cỏ non mơn mởn
Đón em vào cùng trẩy hội yêu thương

Tôi cùng em ngây ngất tuổi xuân hường
Lòng bát ngát những ân tình đôi lứa
Tình đã cháy như cỏ khô gặp lửa
Phút giây nào ta chết điếng trong nhau

Thưở bên người bao mơ ước xưa sau
Đời bỗng đẹp như nụ hồng mới nở
Đón đưa nhau trên lối về xóm nhỏ
Em mong mình sẽ duyên nợ trăm năm

Quê hương mình chiến cuộc mãi leo thang
Tôi lạc em ngày tản cư vội vã
Tuổi động viên,học đường thôi từ giã
Có ai ngờ mình sẽ hết yêu đâu

Rồi bảy lăm ta thật sự mất nhau
Em yên phận chồng con nơi xứ khác
Tôi sống đời tù sau hàng song sắt
Nỗi đau đời thắm đẫm đến trăm năm.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CHIỀU TRÊN PHỐ LẠ




bao năm rồi phiêu bạt
áo cơm nơi xứ người
tôi nhìn tôi bỗng khác
một chút gì hỗ ngươi

thời gian rồi phôi pha
mà lòng còn ngó lại
tuổi xanh nào đi qua
đường trần còn mê mải

có đêm nào thức giấc
mơ tiếng gà quê xa
bạn bè ai còn,mất
trong ký ức nhạt nhòa

nhớ một thời binh lửa
tay súng giữ màu cờ
nhớ một lần ngả ngựa
sống đời tù sa cơ

chuyện ngày nao còn đó
trang đời còn dở dang
chiều đi trên phố lạ
có nỗi buồn mênh mang.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.