Thứ Tư, 28 tháng 11, 2012
THẮM MÃI ƠN ĐỜI
tôi kiếp chim khát khao bờ bến lạ
nên bay hoài bay mãi cõi nhân gian
một chiều nào nhìn cây rừng thay lá
thấy phận người quay trên những dấu than !
khi mê mải trên dặm ngàn xuôi ngược
vẫn còn thơ như bóng mát trưa hè
chân đi tới mở lòng chào phía trước
nhớ thưở nào em hát để tôi nghe
thương con nước âm thầm qua ghềnh thác
tôi một đời dong ruỗi cõi nhân sinh
đêm tĩnh thức nằm nghe con suối hát
ngày tháng đi còn lại xiết bao tình
nên thơ tôi mãi xanh màu dâu bể
yêu tha nhân nên thắm đẫm môi cười
khi bước thấp bước cao cùng nhân thế
nghe dạt dào nhịp sống thưở đôi mươi
và như thế đời sao vui qúa thể
nghe xôn xao những mạch sống dâng tràn
khi cúi xuống đưa bàn tay chia xẽ
trái tim này nhịp đập rất hân hoan.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Thứ Năm, 22 tháng 11, 2012
MỘT THƯỞ YÊU EM
Tôi đắm mộng nhìn em ngày mắt biếc
Hồn lao xao như sóng vỗ không ngừng
Nên vui qúa điếng hồn theo nhật nguyệt
Lời kinh cầu theo gió gởi vào không
Em thưở ấy như vầng trăng mới mọc
Đã biết gì tĩnh thức của chiêm bao
Trong tim tôi hồn thơ còn bỏ ngỏ
Em bước qua chợt gió nỗi ba đào
Tôi một thưở cũng tập tành nghiên bút
Nhưng câu thơ đâu giữ được chân người
Rồi gió cuốn chúng ta người mỗi ngã
Để đêm về thao thức mãi chưa nguôi
Nên ngồi xuống nhìn trang đời lở dở
Ta còn gì khi tay trắng tìm nhau
Con suối nhỏ đã bên bồi bên lở
Làm sao quên tình nhỏ thưở ban đầu
Còn lại đó dăm bài thơ bụi phủ
Kỷ niệm nào không đau xót lòng xưa
Như thương qúa có một thời sách vở
Tuổi đôi mươi ngày ấy đã xa rồi...
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Hồn lao xao như sóng vỗ không ngừng
Nên vui qúa điếng hồn theo nhật nguyệt
Lời kinh cầu theo gió gởi vào không
Em thưở ấy như vầng trăng mới mọc
Đã biết gì tĩnh thức của chiêm bao
Trong tim tôi hồn thơ còn bỏ ngỏ
Em bước qua chợt gió nỗi ba đào
Tôi một thưở cũng tập tành nghiên bút
Nhưng câu thơ đâu giữ được chân người
Rồi gió cuốn chúng ta người mỗi ngã
Để đêm về thao thức mãi chưa nguôi
Nên ngồi xuống nhìn trang đời lở dở
Ta còn gì khi tay trắng tìm nhau
Con suối nhỏ đã bên bồi bên lở
Làm sao quên tình nhỏ thưở ban đầu
Còn lại đó dăm bài thơ bụi phủ
Kỷ niệm nào không đau xót lòng xưa
Như thương qúa có một thời sách vở
Tuổi đôi mươi ngày ấy đã xa rồi...
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Cám Ơn 3
cám ơn em một thưở ân tình
cho đời tôi ngày tháng lung linh
em thổi trăng sao vào cuộc sống
dìu tôi đi nốt cõi nhân sinh
cám ơn những bằng hữu xa gần
quàng vai ấm lạnh chút tình thân
thắp lửa cho đời xanh hy vọng
đi về trong bao cõi phù vân
cám ơn những gian khó cuộc đời
ở một nơi nào nhớ một nơi
nửa đêm thức giấc nghe dế gáy
lòng như thầm gọi cố nhân ơi
cám ơn em tiếng hát nụ cười
hương tình còn đọng ấm bờ môi
còn nhau qua mấy trời sương khói
một cõi đi về rất thảnh thơi.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(Thanhksgiving Day,11-22-2012)
Thứ Tư, 21 tháng 11, 2012
NGÀY RA TÙ Ở TAM KỲ 3
Tôi từ thưở bảy lăm miền Nam mất
Đời hắt hiu qua mấy độ thân tù
Cuộc sống bỗng bồng bềnh không cảm giác
Chút lòng xưa giờ cũng thấy hoang vu
Mang thân phận cảnh chim lồng cá chậu
Chân bước đi nghe lạnh cả tâm hồn
Khi mỗi tháng mấy lần đi trình diện
Thôi đời mình như đang buổi hoàng hôn
Chân bỗng mỏi giữa chợ đời man trá
Tình cũng xa vì thân phận dư thừa
Bao người quen thưở nào giờ mặt lạ
Lòng ngại ngùng trến những lối về xưa
Nên còn đó nỗi buồn không tên gọi
Nghe xót đau thân nhược tiểu vô cùng
Bao cảnh đời nỗi trôi ngày mạt vận
Ai nặng lòng qua bao cảnh bung xung
Khi thân chim đã một lần bị ná
Lòng bỗng dưng muốn hỏi lại đời mình
Khi thấm mệt thương một thời êm ả
Tôi tìm tôi giữa dòng xoáy nhân sinh.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Thứ Bảy, 17 tháng 11, 2012
TÌNH CA CHO NÀNG
muốn ngắt chùm hoa dại
tặng em ngày vào đông
ta một thời mê mải
vẫn còn nhau bên sông
chân đi về phía trước
lòng nghĩ về phía sau
đường trần còn xuôi ngược
ngày vui thì qua mau
đời bao la sóng vỗ
con nước chảy lạnh lùng
thân chim nào bay mỏi
tiếng hót gởi vào không
em như hoa nở muộn
giữa một ngày bão giông
ta một thời du thử
ngày tháng vẫn phiêu bồng
xin một lần ngồi lại
mời em chén rượu đào
cám ơn ngày tang hải
giữa trời chiều lao xao.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)