Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2010

CÓ MỘT THỜI YÊU EM 1


Có một thời yêu em
Lòng rộn ràng qúa đỗi
Ngày tháng thật êm đềm
Đời vui như mở hội

Những ngày ta bên em
Tuổi xuân hồng phơi phới
Đường quê trong nắng mới
Chiều lao xao tâm hồn

Môi cười không phấn son
Nụ hồng còn e ấp
Bài thơ tình trong cặp
Rụt rè không dám trao

Cuộc đời bỗng đẹp sao
Đôi tim cùng xao xuyến
Gặp nhau thường lưu luyến
Miệng nói không nên lời

Rồi chiến tranh ngút trời
Quê huơng đầy máu lửa
Cầm tay nhau em hứa
Sẽ thương anh trọn đời

Rồi hai đứa hai nơi
Em theo nhà chạy giặc
Tôi cũng về sắp đặt
Theo gia đình tản cư

Chẳng kịp lời giã từ
Mong một ngày gặp lại
Ai ngờ là mãi mãi
Đến một ngày bảy lăm

Xa nhau có mấy năm
Em chồng con yên phận
Tôi là người thất trận
Bị đưa vào nhà giam

Trong đời tù gian nan
Nỗi đau càng thêm lớn
Lòng xanh non mơn mởn
Đã tắt mọi niềm tin

Cho tôi một lời xin
Mong đời em hạnh phúc
Đời trai trong tù ngục
Thì còn gì tương lai

Rồi ngày một ngày hai
Thời gian qua đi hết
Tôi một lần thấm mệt
Nỗi buồn dài theo đêm

Có một thời yêu em
Cuộc đời thơ mộng qúa
Bây giờ như chim lạ
Lạc loài nhìn nhân gian.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU







NỤ TÌNH ĐẦU



Nắng người cháy bỏng tim tôi
Chim xao lá động ngậm ngùi trời mây
Mù khơi ngày một ngày hai
Tôi ru tôi tiếng thở dài qua đêm
Dấu chân bước nhẹ qua thềm
Em về dáng mỏng nón nghiêng tóc thề
Môi cười như đóa hoa lê
Lòng tôi dậy sóng đê mê qua hồn
Người đi trời bỗng hoàng hôn
Còn ai trên những lối mòn chân qua
Bởi tôi đã qúa thiệt thà
Yêu người cũng để rồi ra phụ người.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

CÁM ƠN EM,CÁM ƠN ĐỜI

















Như cánh chim thèm phương trời cao rộng
Bay giữa trời bỗng gặp ná nhân gian
Từ dạo ấy tôi cũng vừa tỉnh mộng
Rằng lòng người cũng hỷ nộ lan man




Cái đúng sai dễ chừng là sai đúng
Bởi lòng em như nước lớn nước ròng
Tôi đã vội tin vào người qúa thật
Nên một lần tất cả cũng bằng không




Và từ đó nhìn cuộc đời bỗng khác
Tôi tìm chi nơi phố chợ đông người
Một thưở rong chơi giữa vòng nhật nguyệt
Giữ cho lòng một chút nhỏ buồn vui




Dẫu tất bật theo vòng quay cơm áo
Giữa quê người đời công nghiệp qua nhanh
Đồng hồ đổ phải ra đi vội vã
Vẫn thương hoài một thưở tuổi ngày xanh




Và như thế giữa đường trần dong ruỗi
Chút lòng thơ vẫn thơm ngát hương đời
Xin cám ơn em một lần ghé lại
Tiếng chim ngày nào vẫn hót trong tôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

CỐC RƯỢU MỪNG XUÂN



Ta rót mời mình một chung rượu nhỏ
Uống mừng Xuân lại đến giữa đời ta
Khi đứng lại bên cầu nghe sóng vỗ
Lòng bỗng đau quay quắt một quê nhà

Bởi trôi nỗi đời mình theo vận nước
Nên đem thân nương náu ở quê người
Chắc bên nhà đã sang mùa tảo mộ
Biết nhờ ai gửi một đóa hồng tươi

Buổi lưu lạc đăm đăm con mắt đỏ
Đời hắt hiu theo từng bước chân về
Chùm khế ngọt của ngày xưa còn đó
Mà lòng thì phải bỏ để lìa quê.

Vẫn còn đó nỗi buồn không nói hết
Người anh em còn mặt lạ bên đường
Nên cách trở từ nửa vòng trái đất
Ôi Việt-Nam - chỉ để nhớ và thương !

Xin vẫy tay mừng vui ngày năm mới
Chúc mừng Xuân,xin cuộc sống an bình
Thắp nén nhang nhớ người còn kẻ mất
Mong dân mình một đời sống phồn vinh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ĐÊM TRẮNG LÒNG


Nằm suốt canh tàn không ngủ được
Thôi thì ngồi dậy ngắm trăng chơi
Trăng sáng qúa lòng thì tối qúa
Ta thèm qúa đỗi bóng trăng rơi



Có ai cùng ta trong đêm không
Có tiếng ai đi nhẹ vào lòng
Ta gõ vào tim ta lóc cóc
Như tiếng ai khua cuối dặm hồng



Lòng ta thì vốn như lụa trắng
Mà đời thì lắm nỗi đa đoan
Nên vẫn suốt một đời chóng mặt
Nghe tiếng gà lòng thấy xốn xang



Thôi mở lòng ra cho gió cát
Nghe thiên thu vỗ mãi không ngừng
Chiều nay thôi cũng như chiều khác
Nhìn sương rơi lòng bỗng rưng rưng



Chút rượu cuối cùng đem ra uống
Bầu cạn nên lòng cũng rỗng không
Ta bây giờ như cây đàn vỡ
Chạy hụt hơi rồi cũng lòng vòng.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1972 )

THẮP TÌNH



Ta đốt lửa hong đời lạnh bạc
Lòng đã chùng theo lắm bể dâu
Người đến trong đời như bóng nắng
Liệu có ngày nào ta mất nhau ?


Người đi áo lụa vàng nhung nhớ
Con mắt đã mòn trông ngóng theo
Còn ai nữa giữa ngày gai lửa
Đành thôi như nước chảy lưng đèo



Còn đó mùa thu trong mắt xưa
Ngày đi lối nhỏ biết ai chờ ?
Ngàn năm mây trắng thì bay mãi
Bên người sao chẳng bớt bơ vơ ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1984 )

THƠ XUÂN



Tất bật qua ngày đoạn tháng
Mùa Xuân đến thật tình cờ
Bâng khuâng nhìn tờ lịch mới
Quê người ta vẫn phất phơ

Nơi đây ngày qua rất vội
Con người chạy với thời gian
Và ta cũng đành lạ lẫm
Mừng thêm một tuổi đa mang

Bạn bè quê nhà lây lất
Áo cơm vây chặc đời người
Nhớ về người còn kẻ mất
Nghe lòng sao vẫn chưa vui

Bao người xuôi theo thời thế
Mơ mòng áo mão xênh xang
Ta đau nỗi đời dâu bể
Dẫu mùa Xuân mới vừa sang

Bao năm quê người lang bạt
Ta thêm một tuổi đâu ngờ
Nghiêng vai đời mình ngó lại
Thấp thoáng trời xanh ấu thơ.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( Xuân 2003 )

NGÀY THÁNG NÀO XA



Ngày tháng nào tôi như kẻ mộng du
khi nhìn lại thấy đời mình bỗng khác
Tôi một thưở như ngồi trên chiếu bạc
đã thua non vì cạn vốn giữa chừng



Bởi một lần đánh mất tuổi thanh xuân
tôi hụt hẫng giữa tình người giả trá
Phố cũ người xưa bây giờ đã lạ
thôi còn ai lưu luyến bước chân về



Vẫn bao phen mong về lại với quê
để thăm lại con suối miền quê ngoại
thuở bắt ốc tập bơi ngày thơ dại
những chiều vàng con diều giấy trên không



Thương vô cùng ngày tuổi nhỏ lông bông
thuở tay trắng với sách đèn mộng mị
những con mắt nhìn nhau không nghi kỵ
nhìn cuộc đời đẹp tợ những đêm mơ



Và bây giờ tôi vẫn phải làm thơ
để tìm lại chút mình ngày xưa ấy
Có một lúc đời tuyệt vời như vậy
hồ dễ ai sống được đến hai lần.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.


BÀI TÌNH CA CHO NHỎ



mùa thu về rồi đó nhỏ
có nghe một chút bâng khuâng
một lần mất nhau ngày đó
tôi nghe quay quắt qua lòng



nhớ qúa một thời trai trẻ
ngày nao lối nhỏ đi về
em vào hồn tôi rất khẽ
cho lòng bao nỗi đam mê




thuở nào bên nhau đưa đón
buớm vàng theo bước chân em
tôi nghe đời như mở hội
ngày xanh rất đỗi êm đềm




nhưng rồi ngày vui qua vội
quê hương máu lửa ngút trời
hai đứa chia lìa hai ngả
từ khi có cuộc đổi đời





bây giờ mùa thu về đó
có nghe một chút bồi hồi
tôi vẫn chưa quên nghe nhỏ
dẫu lòng nhân thế như vôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010

THƠ TÔI BÂY GIỜ



Về đây thôi chẳng còn ai
Mình tôi đứng lại nghe dài nỗi đau
Tóc xanh giờ đã ngả màu
Xót xa thân phận nát nhàu ước mơ
Quê người một thưở phất phơ
Giữa đời công nghiệp thì giờ qua nhanh
Tay che chưa kín phận mình
Lối mòn em vẫn vô tình bước qua
Trái tim tôi vẫn thật thà
Nên còn đây nỗi xót xa nhân tình
Tạ lòng nhau giữa nhân sinh
Hoa vàng vẫn nở đón mình ghé thăm.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

TỰ SỰ







Tôi ngồi lại giữa ngày viễn xứ
Tìm cho mình một góc buồn vui
Bởi cơm áo quê người lạ mặt
Khi nghiêng vai một thoáng ngậm ngùi

Thương em vẫn thân cò lận đận
Giữa ngày công nghiệp cứ qua nhanh
Tôi đã qua một thời trai trẻ
Đèn chong khuya hiu hắt phận mình

Ngày tháng nào đi không về lại
Dấu chân chim khóe mắt bây giờ
Tôi đi giữa phố người bỗng lạ
Mà long còn đó nỗi bơ vơ.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

THƯ CHO VỢ NHÀ 2.


tặng Hương,người bạn đời
Rồi ngày tháng vẫn lạnh lùng đi mãi
Tôi còn chi khi nhìn lại đời mình
Cuộc sống vẫn như vòng quay hối hả
Tôi một đời mê mải giữa vô minh

Thương em vẫn một đời mơ áo gấm
Nên bon chen giữa nhân thế lọc lừa
Tôi còn đó nỗi buồn ngày thất trận
Ru đời mình bằng tay nhỏ che mưa

Người anh em của ngày nào binh lửa
Đứa ngủ yên kẻ lây lất tuổi già
Tôi cúi mặt mà nghe lòng lệ ứa
Nhớ một thời tuổi trẻ đã lìa xa

Em yêu dấu dẫu đời còn vất vả
Giữ cho lòng một chút nắng ngày xanh
Vẫn trân qúy những gì ngày gai lửa
Để nhìn đời bằng đôi mắt long lanh

Ta thắp lại chút niềm tin đã mất
Giữa quê người đời công nghiệp qua nhanh
Rồi một mai con chúng mình con lớn
Trong mắt nhau,ta ru lại đời mình.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU