Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

TỰ SỰ







Tôi ngồi lại giữa ngày viễn xứ
Tìm cho mình một góc buồn vui
Bởi cơm áo quê người lạ mặt
Khi nghiêng vai một thoáng ngậm ngùi

Thương em vẫn thân cò lận đận
Giữa ngày công nghiệp cứ qua nhanh
Tôi đã qua một thời trai trẻ
Đèn chong khuya hiu hắt phận mình

Ngày tháng nào đi không về lại
Dấu chân chim khóe mắt bây giờ
Tôi đi giữa phố người bỗng lạ
Mà long còn đó nỗi bơ vơ.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: