Thứ Năm, 11 tháng 11, 2010

THƠ TÔI BÂY GIỜ



Về đây thôi chẳng còn ai
Mình tôi đứng lại nghe dài nỗi đau
Tóc xanh giờ đã ngả màu
Xót xa thân phận nát nhàu ước mơ
Quê người một thưở phất phơ
Giữa đời công nghiệp thì giờ qua nhanh
Tay che chưa kín phận mình
Lối mòn em vẫn vô tình bước qua
Trái tim tôi vẫn thật thà
Nên còn đây nỗi xót xa nhân tình
Tạ lòng nhau giữa nhân sinh
Hoa vàng vẫn nở đón mình ghé thăm.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU.

Không có nhận xét nào: