Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

MỘT THƯỞ QUÊ NGƯỜI




Tôi từ thưở rong chơi đời viễn xứ
Đã an nhiên trên phố lạ bao ngày
Thương em mãi một đời mơ áo gấm
Mà lòng tôi rêu bụi phủ ai hay

 

Chân bước mỏi giữa quê người vội vã
Lòng dửng dưng nhìn nhân thế muôn màu
Đời công nghiệp người nhìn nhau mặt lạ
Tôi một lần còn đó trái tim đau

Nhớ ngày nào hai đứa đã yêu nhau
Em cầm tay hẹn cùng tôi duyên nợ
Ai biết được tình ta rồi tan vỡ
Em bỏ đi quên mất bóng trăng thề

Em xa rồi tôi như giữa cơn mê
Còn chung quanh cả một trời kỷ niệm
Lòng tôi đó đã một thời xao xuyến
Mối tình thơ ngày ấy dễ gì quên

Tôi bây giờ lòng như rất bình yên
Đã qua đi một thời xao động cũ
Trong vuờn tôi một chồi non mới nhú
Lòng xanh tươi như con suối ngày thơ.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

THÂN PHẬN



Mang thân tốt của bàn cờ thời cuộc
Chuyện được thua quyết định bởi tay người
Tôi cúi mặt đau buồn theo vận nước
Thưở đường cùng thân phận cũng hỗ ngươi

Em ngày đó hẹn hò duyên cầm sắt
Đời đổi thay em cũng đổi theo đời
Chẳng còn gì khi đi vào khúc ngoặt
Thôi từ đây hai đứa phải hai nơi

 


Mang nỗi đau không nói được nên lời
Cảnh dậu đổ bìm leo ngày mạt vận
Khi mở mắt nhìn tình đời biển lận
Hơn một lần tôi thấy lại niềm tin

Em xa rồi nên tình chẳng nên duyên
Thôn làng cũ bỗng dưng buồn hiu hắt
Nỗi buồn nào hơn người yêu quay mặt
Tôi buớc đi mà sóng gió trong lòng

Còn lại gì khi sống kiếp long đong
Thương quá đỗi một thời vàng son cũ
Đời loại ba nên quay ta như vụ
Và nỗi buồn non nước nặng hai vai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CÓ MỘT THỜI BÊN EM

Có một thời bên em
Nắng vàng lung linh quá
Lòng xôn xao hoa lá
Gần nhau quên đường về

Dòng đời thì nhiêu khê
Quê hương mình chinh chiến
Tay cầm tay lưu luyến
Hẹn hò một ngày mai

Rồi ngày một ngày hai
Tôi bỏ trường vào lính
Em tản cư lên tỉnh
Còn thư từ cho nhau

Mong một ngày mai sau
Đôi ta nên chồng vợ
Nhưng mình không duyên nợ
Khi quê hương đổi đời

Rồi hai đứa hai nơi
Tôi thân tù biền biệt
Ngày về không được biết
Nên lỡ làng lứa đôi

Thôi còn chi em ơi
Đuờng tình không chung lối
Đời không cho cơ hội
Nhớ một thời bên em ...

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 23 tháng 5, 2013

CÒN CHÚT LÒNG XƯA GỬI TẶNG NGƯỜI

cuối cùng rồi em cũng ra đi
tôi ngồi lại nghe lòng hiu hắt
em một thưở chơi trò cút bắt
tôi hụt hơi bỏ cuộc giữa chừng

em xa rồi lối nhỏ rưng rưng
con chim đã tìm khu vườn khác
tôi bỗng thấy đời mình nhếch nhác
biết còn ai ngóng đợi cuối đường

thôi một lần đứng lại mà thương
mà ngắm tình mình như sương khói
em đi rồi ai nghe ta nói
ai cùng ta cạn chén ngọt bùi
ai giữ giùm một thưở buồn vui ?

chừ xa rồi lòng ta cũng rối 
còn chút lòng xưa gửi tặng người.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NGÀY VỀ TỪ TRẠI GIAM

Mang nỗi đau thân chim ngàn bị ná
Chân lao đao sấp ngữa bước theo đời
Tôi còn đó trái tim hồng rỉ máu
Biết còn ai khi vật đổi sao dời

Em ngày ấy dịu hiền như thục nữ
Cũng quay lưng bỏ lại ánh trăng thề
Tôi ngày đó chập chờn cơn mộng dữ
Một quãng đời đen tối thấy mà ghê

Nên cúi mặt cho qua ngày tóc rối
Lời yêu xưa như thả gió về ngàn
Nỗi buồn cứ mỗi ngày đùn như mối
Ngỡ đời mình đu trên những dấu than !

Những bè bạn của tháng ngày binh lửa
Đứa ngủ yên đứa lây lất theo ngày
Tôi cúi mặt mà nghe lòng lệ ứa
Chẳng còn gì khi thời cuộc đổi thay

Thôi đời đã không nương người lỡ vận
Tôi tìm tôi để sống với lòng mình
Tình yêu xưa cũng phù du quá đỗi
Nhớ một thời tuổi trẻ đẹp lung linh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

BÊN ĐỜI NGỒI LẠI

Ngồi nhắm mắt và thở sâu một lúc
Nghe lòng mình thanh thản rất bình an
Quên tất cả tình người nhiều uẩn khúc
Nhìn quanh ta cuộc sống đẹp nồng nàn

Em sẽ thấy đời vui như trẩy hội
Đôi bướm vàng trong nắng mới long lanh
Nơi góc vườn đôi chim non tập hót
Tựa lòng nhau mái ấm thật thân tình

Bỏ đi hết chuyện thường tình nhân ngã
Giữ cho lòng được tịnh lạc thăng hoa
Dẫu cơm áo một đời ta vất vả
Hồn vẫn trong cho từng mỗi sát na

Em có thấy giữa bềnh bồng nhân thế
Ta an nhiên sống tĩnh thức cùng người
Nên bước thấp bước cao chào dâu bể
Ta còn nhau dù ngày tháng vẫn trôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

MỘT CHÚT LÒNG XƯA

Tôi về đó chút lòng xưa bụi phủ
Bàn tay trơn đâu giữ được tim người
Buổi nhiễu nhương cũng đành thân du thủ
Soi mặt mình có lúc cũng hổ ngươi

Bởi lớn khôn khi quê mình máu lửa
Tuổi thanh xuân mong góp mặt với đời
Đời tản cư qua bao lần giặc giã
Những hờn đau như quên mất môi cười

Chân bỗng mỏi khi miền Nam bại trận
Thời đổi thay em cũng đổi theo đời
Tôi cúi mặt ngậm ngùi khi mạt vận
Em xa rồi biết còn có gì vui ?

Cũng từ đó tôi biết thêm nhiều thứ
Chuyện nhân tình thế thái một thời qua
Mang đau thương trong đêm buồn lịch sử
Nhớ một thời yên ấm đã lìa xa

Nơi viễn xứ làm thơ chào kỷ niệm
Biết còn ai thao thức một quê nhà
Con nước chảy giữa lòng người dâu biển
Thương cuộc đời vẫn còn lắm hương hoa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

MỘT THƯỞ NHÂN GIAN

tôi một lần đến với nhân gian
đã thấy hết tình đời gian trá
khi em đến chuyền hơi thở lạ
chợt một lần thắp lại niềm tin
mong cuộc tình đỗ bến bình yên
dắt nhau đi đầu non cuối bể
thuở yêu người lòng vui qúa thể
tưởng cùng em cuối đất cùng trời


quê hương mình máu lửa cùng nơi

tôi bỏ lớp xa trường vào lính
chắc tay súng làm theo quân lịnh

đem thân trai phục vụ quê nhà
tuổi thanh xuân lòng rất thiết tha
chân vững bước đi về phía trước
vận mệnh quốc gia ai biết được
ngày bảy lăm lịch sử sang trang


xót đau thân nhược tiểu da vàng
những mặc cả từ nơi cường quốc
khi miền Nam là người thua cuộc
thì đã đành nước mất nhà tan
tôi đưa thân vào các trại giam
nếm đủ đòn thù sau song sắt
em xót xa nhưng rồi quay mặt
tôi an lòng thân phận bèo trôi.

nguyễn văn điều

Thứ Ba, 21 tháng 5, 2013

BÀI CHO NGƯỜI TÌNH PHỤ

Thôi người đã ra đi không nhìn lại
Tôi còn ai để ngóng đợi bên đường
Vẫn còn đó với một trời kỷ niệm
Tình yêu này vẫn còn lắm tơ vương

Như con nước bỏ nguồn xuôi về biển
Cứ âm thầm trôi mãi giữa mênh mông
Tôi lạ mặt với ngày dài nhung nhớ
Em ra đi bỏ lại một chữ đồng

Biết về đâu khi đời trăm ngã rẽ
Tôi cô đơn trên phố vắng âm thầm
Lòng đã biết ngẩn  ngơ chào dâu bể
Em xa rồi mộng ước cũng bằng không

Câu thơ viết chẳng còn ai tìm đọc
Lòng hoang vu như gác tối không đèn
Qua lối cũ bỗng dưng buồn muốn khóc
Tôi một mình buớc tiếp giữa đêm đen

Xin một lần vẫy tay chào tình phụ
Mượn câu thơ sưởi ấm lại tâm hồn
Khi đứng lại nhìn chân cầu sóng vỗ
Lúc xa người tôi mới biết cô đơn.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

CHÚT LÒNG NGÀY VIỄN XỨ

Tôi  từ độ đã quen đời viễn xứ
Trái tim yêu vẫn đập rất nồng nàn
Chân bước vội giữa quê người hối hả
Mà lòng trần còn đó những đa đoan

Vẫn nhớ lắm Tam-Kỳ con phố nhỏ
Và quê xưa thời An-Mỹ Quán-Rường
Con đường làng quen chân ngày tiểu học
Kỷ niệm nào một thưở rất yêu thương

Đình An-Mỹ ngày lớp nhì lớp nhất
Suối An-Kim tắm mát những trưa hè
Đêm trở giấc tiếng còi ga đường sắt
Những trưa hè rộn rã với tiếng ve

Tuổi đôi mươi quen em ngày lính trận
Bao yêu thương thắm đẫm mối tình đầu
Những hò hẹn đón đưa lần đi phép
Mong tình mình sẽ đẹp chuyện mai sau

Rồi đổi đời ngày bảy lăm oan nghiệt
Tôi thân tù qua các trại tập trung
Cơn bão lửa cuốn đi tình hai đứa
Lời yêu nào theo gió thổi vào không

Và hôm nay chân quen trên phố lạ
Chợt bâng khuâng khi nhìn lại đời mình
Lòng vẫn thắm nhìn ngày đi vội vã
Biết còn ai ấm lạnh chén nhục vinh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU




Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

MỘT THƯỞ YÊU NGƯỜI

Ngày tháng nào em từ giã cuộc chơi
Tôi đứng lại lòng bâng khuâng qúa đỗi
Kỷ niệm nào vân còn như rất mới
Nên ngất ngây nghe chao đảo tâm hồn

Em đi rồi lối cũ bỗng cô đơn
Khu phố quen bỗng dưng thành xa lạ
Một thưở nào đón đưa tha thiết qúa
Nên xa em nghe trống vắng đường về

Biết còn ai giữ hộ thưở đam mê
Tôi ngồi lại mây trời sao trắng qúa
Ngày nào đó em chuyền hơi thở lạ
Tay trong tay ngây ngất nụ hôn đầu

Em đi rồi tôi thấy hết nỗi đau
Còn ai nữa để mong chờ trông ngóng
Thương qúa đỗi một thời lòng nổi sóng
Cầm tay em nghe kể chuyện đôi mình

Đã xa rồi ngày tháng rất lung linh
Trên phố nhỏ tôi về buồn hiu hắt
Còn lại đó một tháng ngày lạ mặt
Tôi tìm tôi trên từng bước chân về.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU