Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2013

MỘT THƯỞ QUÊ NGƯỜI




Tôi từ thưở rong chơi đời viễn xứ
Đã an nhiên trên phố lạ bao ngày
Thương em mãi một đời mơ áo gấm
Mà lòng tôi rêu bụi phủ ai hay

 

Chân bước mỏi giữa quê người vội vã
Lòng dửng dưng nhìn nhân thế muôn màu
Đời công nghiệp người nhìn nhau mặt lạ
Tôi một lần còn đó trái tim đau

Nhớ ngày nào hai đứa đã yêu nhau
Em cầm tay hẹn cùng tôi duyên nợ
Ai biết được tình ta rồi tan vỡ
Em bỏ đi quên mất bóng trăng thề

Em xa rồi tôi như giữa cơn mê
Còn chung quanh cả một trời kỷ niệm
Lòng tôi đó đã một thời xao xuyến
Mối tình thơ ngày ấy dễ gì quên

Tôi bây giờ lòng như rất bình yên
Đã qua đi một thời xao động cũ
Trong vuờn tôi một chồi non mới nhú
Lòng xanh tươi như con suối ngày thơ.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Không có nhận xét nào: