Thứ Năm, 30 tháng 6, 2011

BÀI THÁNG SÁU


Tháng sáu về lòng bỗng thấy bâng khuâng
Một chút nhớ của thời còn đi học
Cái thuở của lòng non chưa lừa lọc
Lòng rưng rưng khi phượng đỏ sân trường

Gởi bạn bè trang lưu bút thân thương
Niên học mới biết có còn gặp lại
Quê hương này chiến tranh còn theo mãi
Bao chàng trai còn đi biệt chưa về

Rồi một ngày như sống giữa cơn mê
Sài Gòn mất,quân miền Nam thất trận
Khi nếm đủ đòn thù ngày mạt vận
Cũng một lần tôi biết mất tương lai

Mang nỗi đau thân nhược tiểu trên vai
Lòng vẫn thắm giữa tình đời giả trá
Tháng sáu về bỗng dưng sao nhớ qúa
Có một thời thơ dại đã đi qua

Tháng sáu về lòng bỗng thấy xót xa
Vẫn nhớ qúa những ngày hè phượng đỏ
Thương biết mấy có một thời tuổi nhỏ
Có một thời tháng sáu dấu yêu ơi !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2011

VÌ ĐÂU




Khi tôi về trời bỗng đổ mưa mau
Tay vẫn ngắn nên chi lòng ướt đẫm
Đôi mắt nào gởi theo từ vạn dặm
Để bâng khuâng từng bước nhỏ chân về

Tôi một đời mụ mị bởi đam mê
Nên cứ mãi đi hoài không bắt kịp
Em và tôi trái tim đâu cùng nhịp
Nên gần nhau mà đâu thể trong nhau

Tôi một mình còn đó với cơn đau
Em mê mải giữa phồn hoa phố chợ
Để nhớ hoài có một thời sách vở
Ngày đi qua cũng trắng mộng ban đầu

Xin một lần trời cứ vẫn mưa mau
Tôi thắp nến gọi xuân hồng đứng lại
Em dẫu xa một lần là mãi mãi
Phút giây nào còn đọng giữa xưa sau?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU



Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2011

NHỚ THỜI HOA MỘNG CŨ




Ngày nào còn đi học
Mùa hè về xôn xao
Ngập ngừng trang lưu bút
Bối rối trong tiếng chào

Em nhìn tôi lưu luyến
Khẽ nói lời chia tay
Bao nhiêu là thương mến
Nỗi buồn nào ai hay

Rồi quê hương máu lửa
Chiến cuộc ngày leo thang
Làng tôi quân giặc chiếm
Đời tôi cũng sang trang

Một ngày tôi bỏ lớp
Chẳng kịp lời giã từ
Tôi mặc vào áo trận
Khi bao nhà tản cư

Chiến tranh ngày mỗi lớn
Chuyện riêng bỏ bên lòng
Lên đường theo đơn vị
Theo tiếng gọi non sông

Ngày bảy lăm bại trận
Dân miền Nam kinh hoàng
Tôi vào thân cải tạo
Bao năm dài nhà giam

Từ quê hương đổi chủ
Em cũng xa phương nào
Nhớ thời hoa mộng cũ
Chỉ còn là chiêm bao !

Có một thời đẹp nhất
Đã qua đi trong đời
Bây giờ ngồi nhớ lại
Vẫn thấy lòng chơi vơi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

CÒN ĐÓ




Rồi cuộc sống cứ vô tình qua mãi
Tôi nhìn tôi lạ mặt giữa dòng đời
Ngày tháng vẫn ra đi không còn lại
Mà lòng thì tha thiết qúa đi thôi

Khi cuối xuống bỗng nghe lòng thảng thốt
Một chút gì quay quắt nhớ đi qua
Lòng tôi đó gió mưa hoài chưa ngớt
Thương làm sao ngày tuổi nhỏ ngọc ngà

Bao nhiêu năm giữa quê người tất bật
Biết còn ai thao thức một canh gà
Thương quê nội xa nửa vòng trái đất
Ngẩn ngơ nhìn mây trắng cuối trời xa

Và như thế tôi vẫn còn lang bạt
Đôi tay run không níu kịp lòng người
Xin cám ơn em giữa ngày mạt vận
Cho tôi còn được một chút buồn vui.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

SINH NHẬT 2011




Bao nhiêu năm mang thân phận làm người
Ta đã có những tháng ngày diễm tuyệt
Một thuở trên vai đôi vầng nhật nguyệt
Ngẩn ngơ nhìn mây trắng biết về đâu

Cứ ngổn ngang còn đó chuyện xưa sau
Đời sống vẫn quay vòng như con vụ
Lòng cứ vẫn yêu người chưa thấy đủ
Sát na nào ta ngộ lý chơn như

Nên một đời đắm đuối giữa thực hư
Yêu biết mấy có một thời trai trẻ
Mang nỗi đau ngày quê hương dâu bể
Còn trên vai thân nhược tiểu da vàng

Nên lòng trần còn đó những đa mang
Mừng sinh nhật nhìn tuổi đời qua vội
Còn lại đó chút lòng như nắng mới
Viết thành thơ một thưở cám ơn đời

Vẫn nhớ hoài miền đất tổ xa xôi
Mong được thấy quê nhà ngày no ấm
Thương em vẫn cứ thân cò lận đận
Nên một đời thao thức mãi chưa nguôi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(June 2011)