Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

BÀI VIẾT CHO NGƯỜI



Khi đứng lại bên cầu soi bóng nước
Tôi bỗng thương màu nắng lụa vô cùng
Cuộc trăm năm rồi cũng là sương khói
Tôi một đời mộng mị giữa hư không




Đôi mắt nào mấy tà huy thăm thẳm
Như mây chiều bảng lảng gọi ngàn sau
Bóng hồ điệp chập chờn trong giấc ngủ
Lời thiên thu như sóng vỗ ngang đầu




Tôi đứng đó giữa trùng trùng duyên khởi
Lòng thế nhân như mua bán môi cười
Nên an nhiên giữa tình người hay dở
Tìm cho mình một góc nhỏ buồn vui




Khi thức giấc trên giường nghe chim hót
Lòng bỗng vui một ngày mới ngoài kia
Em có thấy đôi chim non quấn quít
Ta yêu em như một chỗ để về.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 27 tháng 6, 2010

THƯ GỬI QUÊ NHÀ




Vẫn còn đó một quê hương bỏ lại
một thôn làng quay quắt buổi ra đi
ngày với tháng cứ âm thầm qua mãi
sao bâng khuâng lưu luyến một chút gì




Làm sao quên cuộc đổi đời cay nghiệt
người anh em lạ mặt đến không ngờ
Tôi cúi xuống gặp nỗi buồn chạm mặt
trên quê nhà sao bỗng thấy bơ vơ




Như thân chim đã bao lần bị ná
tôi kinh hoàng nhìn nhân thế gian manh
Vẫn chưa quen với lòng người giả trá
nhớ vô cùng một thuở những ngày xanh




Tôi vẫn muốn một ngày về quê cũ
dạo đường làng và thăm lại vuờn xưa
Thăm cô bạn của ngày còn tiểu học
và trưa hè nằm trên võng đong đưa...

NGUYỄN VĂN ĐIỀU






NGÀY ĐẾN MỸ ĐỊNH CƯ



Tôi đến Mỹ vào một chiều phố núi
Trời vào đông tuyết phủ trắng hiên nhà
Bên đường dốc có hàng cây trơ trụi
Quê nhà thôi đã khuất mấy ngàn xa




Hai con nhỏ vẫn nô đùa quanh quẩn
Chút hồn nhiên làm ấm lại lòng người
Chắc thôn làng đã sang mùa tảo mộ
Biết nhờ ai gởi một đóa hồng tươi




Chưa biết được những gì trên quê mới
Mong qua đi những cay đắng tâm hồn
Nhìn lủ trẻ vẫn vô tư cười nói
Đủ cho lòng thanh thản bớt cô đơn




Rồi mai mốt tôi trôi theo dòng xoáy
Như thân ong phải đem mật cho đời
Có lúc nhớ khói chiều trên mái lá
Lòng bâng khuâng thương câu hát à ơi ...


NGUYỄN VĂN ĐIỀU
( 1994 )

Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

MỘT THỜI ÁO TRẮNG



này em hè về rồi đó
có nghe lòng rộn tiếng ve
nhớ qúa một thời thơ dại
quàng vai ấm giữa bạn bè
trao nhau những dòng lưu niệm
buồn vui em kể tôi nghe



nhưng thưở êm đềm qua vội
quê hương chinh chiến ngút trời
giã từ trường yêu bạn qúy
tôi mang áo trận vào đời
bao nhiêu yêu thương bỏ lại
nhớ mùa phượng vĩ xa xôi



rồi năm bảy lăm chiến bại
đổi đời nên lắm oan khiên
một phen thân tù tàn tạ
nằm mơ một chút bình yên
còn ai giữa ngày bỉ cực
xin lòng một chút an nhiên



bây giờ mùa hè viễn xứ
sao nghe lòng rộn tiếng ve
thương qúa một thời áo trắng
bên nhau lối nhỏ đi về
bao năm quê người phiêu bạt
vẫn thèm tắm lại sông quê.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Tư, 23 tháng 6, 2010

MỜI EM UỐNG RƯỢU



xin trân trọng mời em cùng ngồi lại
uống cùng ta dăm cốc rượu sum vầy
thời nhiễu nhương dễ gì mong tái ngộ
ta mừng vui vì còn gặp nhau đây



ly thứ nhất mời em người tri tửu
đời trăm năm rồi cũng sẽ hư vô
còn lại đó một chút gì để nhớ
mai này xa còn biết có bao giờ



ly thứ hai mừng em ngày gặp lại
ta còn thương còn gọi nhỏ tên nhau
dù vẫn biết chúng mình không duyên phận
uống ly này cho cạn hết niềm đau



ly thứ ba uống một lần để nhớ
phút giây này xin giữ đến mai sau
rồi một mai giữa đường trần bụi bặm
biết còn ai giữa ngày tháng qua mau



xin đa tạ tình em ngày dâu bể
gặp một lần cũng đủ giữa nhân gian
như con nước xuôi dòng theo ngã rẽ
lời tình xưa còn tím những chiều hoang.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

SINH NHẬT 2010



tôi mời tôi ly rượu
mừng còn có hôm nay
tháng ngày vô tình qúa
buồn vui nào ai hay


chào em bông huệ nhỏ
nở giữa lòng tôi đây
còn ai khi chiều vắng
con nước vơi lại đầy


bao năm rồi phiêu bạt
áo cơm nơi quê người
tôi nhìn tôi lạ mặt
nên nỗi buồn chưa nguôi


có một thời thơ dại
làm thơ tình cho em
có một thời hoa mộng
đã qua đi êm đềm


tôi mừng tôi ly rượu
giữa tháng ngày quê ai
còn em bông huệ nhỏ
một thời áo mơ phai.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(June 2010)

Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010

BÀI Ở SIOUX CITY



một lúc nào bên đời ta ngồi lại
thương làm sao ngày tuổi nhỏ vô cùng
bởi cơm áo bao lần xô sấp ngữa
nên một đời mộng mị giữa hư không



cuộc sống vẫn chập chùng con sóng vỗ
ta đi hoài mà chẳng biết về đâu
khi đứng lại chợt thấy mình lạ lẫm
thời gian qua như nước chảy chân cầu



ta nhớ qúa có một thời trai trẻ
ngày tuổi xanh mang hào khí ngút trời
bởi chiến bại nên đòn thù nếm đủ
nên nụ cười quên mất, thế nhân ơi !



xin cám ơn tình em ngày dâu bể
dẫn đời ta qua bao nỗi oan khiên
để còn biết yêu đời ngày gai lửa
giữ cho lòng còn được chút an nhiên



khi ngồi lại một mình bên góc nhỏ
thương tình em mơ áo gấm bao lần
chân bước nhẹ giữa đường trần bụi bặm
ta một mình còn đó những phân vân.



NGUYỄN VĂN ĐIỀU
(Sioux City-May 31,2010)