Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

BÀI VIẾT CHO NGƯỜI



Khi đứng lại bên cầu soi bóng nước
Tôi bỗng thương màu nắng lụa vô cùng
Cuộc trăm năm rồi cũng là sương khói
Tôi một đời mộng mị giữa hư không




Đôi mắt nào mấy tà huy thăm thẳm
Như mây chiều bảng lảng gọi ngàn sau
Bóng hồ điệp chập chờn trong giấc ngủ
Lời thiên thu như sóng vỗ ngang đầu




Tôi đứng đó giữa trùng trùng duyên khởi
Lòng thế nhân như mua bán môi cười
Nên an nhiên giữa tình người hay dở
Tìm cho mình một góc nhỏ buồn vui




Khi thức giấc trên giường nghe chim hót
Lòng bỗng vui một ngày mới ngoài kia
Em có thấy đôi chim non quấn quít
Ta yêu em như một chỗ để về.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: