Thứ Năm, 31 tháng 10, 2019

KỂ CHUYỆN ĐỜI RIÊNG

Tôi có một thời thơ dại
Êm đềm trong lũy tre xanh
Bây giờ mỗi lần nhớ lại
Tiếc thương đến mấy cho đành

Quê tôi miền Trung cằn cỗi
Dân làng vất vã quanh năm
Nắng cháy mưa dầm lam lũ
Bao đêm chưa ấm chỗ nằm

Chiến tranh mỗi ngày một lớn
Nhà tôi gồng gánh tản cư
Giặc về gieo bao máu lửa
Người đi không kịp giã từ

Thế rồi " mùa hè đỏ lửa"
Bỏ trường bỏ lớp tôi đi
Bao nhiêu yêu thương bỏ lại
Gian nan quên tuổi xuân thì

Rồi ngày bảy lăm thất trận
Đời tù trong các nhà giam
Đau thương theo ngày mạt vận
Kể làm sao hết lầm than

Bây giờ nương thân xứ lạ
Bàng hoàng nhớ lại ngày xưa
Ngoài kia cây đang vàng lá
Thương đời sớm nắng chiều mưa.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


GẶP BẠN CUỐI TUẦN

Bạn hẹn ta cuối tuần ra quán
Ngồi với nhau thăm hỏi chuyện đời
Ngày tháng nơi đây vô cùng ngắn
Dễ gì có được những giờ vui

Nên hãy cùng nhau ta hội ngộ
Cạn vài ly ấm cuộc sum vầy
Mừng vui còn gặp ngày xa xứ
Hàn huyên cho thỏa bữa gặp đây

Chuyện sẽ nổ dòn như pháo Tết
Ôn lại một thời khổ nạn xưa
Con cái bây giờ yên công việc
Có hề gì dù  nắng hay mưa

Gặp lại bạn hiền ta rất vui
Kể nhau nghe đủ chuyện trên đời
Quê người mây trắng bay lồng lộng
Ta quàng vai cùng hát mà chơi

Nên cám ơn nhau một chữ đồng
Bởi đời là sắc sắc không không
Còn gặp bạn xưa trên đất lạ
Ta cùng người bao nỗi cảm thông.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CHUT RIÊNG CÙNG NGƯỜI

Người bảo quê hương chùm khế ngọt
Sao tôi nghe đắng chát cả lòng
Thương biết mấy mà không thể ở
Nên xa rồi mà chẳng trông mong

Tuổi thơ tôi một thời giặc giã
Mười tuổi đầu đã sống tản cư
Đêm từng đêm tiếng bom đạn rú
Người chết đi không kịp giã từ

Ngày khôn lớn đói nghèo bỏ học
Nhìn quê đau vang tiếng kinh cầu
Nước mắt khô theo bao lần khóc
Đêm tiền đồn quen ánh hỏa châu

Rồi bảy lăm về thân chiến bại
Tôi thân tù trong trại tập trung
Đời sống dựa lưng vào nỗi chết
Mang theo bao khổ lụy chập chùng

Nên ai bảo quê hương chùm khế
Tôi nghe lòng một chút xót đau
Vẫn còn đó rất nhiều oan khuất
Nên khó mà ngồi  lại cùng  nhau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 27 tháng 10, 2019

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 29

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Như chút quà riêng gửi tăng người
Một thuở mất quê đành lưu lạc
Cũng cần bầu bạn để còn vui

Ngoài kia cây lá đã sang vàng
Anh nghe lòng một chút xốn xang
Ngày với tháng qua đều trước ngõ
Mà lòng trần còn lắm đa mang

Em ở phương xa lòng có nhớ
Một thời áo trắng mộng trong xanh
Một thời giặc giã gieo tang tóc
Đạn bom rơi quằn quại quê mình

Rồi cơn binh lửa cũng đi qua
Ta nhìn mình lòng thấy xót xa
Đời không vui nương thân viễn xứ
Cuối đời phiêu bạt đất người ta

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Dẫu rằng mình đôi phận đôi nơi
Còn gặp nhau đây trong góc nhỏ
Còn chia nhau một chút hương đời.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2019

LẠI VÀO FITNESS 3

Đi lang thang ta lại vào fitness
Để tập cho thân thể khỏe người ra
Ta mãi lanh quanh đôi bờ nhật nguyệt
Nên một đời lộn lạo cõi bao la

Ở đây có tháng ngày nhanh quá đỗi
Người chào nhau hối hả để đi qua
Tuổi xuân nào đã đi sao mà vội
Ta một mình bước tiếp cõi người ta

Nơi fitness ta tập bơi tập chạy
Rồi xông hơi cho ướt đẫm mồ hôi
Hồ nước nóng ngồi ngâm mình cho đã
Khi ra về là thấy rất thảnh thơi

Và cứ thế ta cứ vào fitness
Để quên đi những chào xáo ngoài kia
Bao nhiêu năm chợt nghe lòng mỏi mệt
Nhớ quê hương một thuở đã chia lìa

Xin cám ơn những lần vào fitness
Để còn vui xã stress giữa quê ai
Hồn ta đó chập chùng rêu bụi phủ
Ta bây giờ dong ruỗi cõi tàn phai.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


LÀM SAO EM HIỂU ĐƯỢC 2

Làm sao em hiểu được
Những buồn đau phận người
Bàn tay năm ngón nhỏ
Mà lòng trần chưa nguôi

Giữa chập chùng dâu bể
Những mảnh đời rong rêu
Tiếng kêu nào lạc giọng
Lòng nhân thế bọt bèo

Em mơ ngày áo gấm
Giữa xứ người xa hoa
Tôi mong ngày no ấm
Cho quê mình hoan ca

Bao năm rồi lây lất
Giữa phố người lưu vong
Tôi nhìn tôi lạ mặt
Ôm cô đơn vào lòng

Em làm sao hiểu được
Lòng người thì mây bay
Hồn tôi rêu bụi phủ
Buồn vui nào ai hay !

NGUYỄN VĂN ĐIỀU