Sao tôi nghe đắng chát cả lòng
Thương biết mấy mà không thể ở
Nên xa rồi mà chẳng trông mong
Tuổi thơ tôi một thời giặc giã
Mười tuổi đầu đã sống tản cư
Đêm từng đêm tiếng bom đạn rú
Người chết đi không kịp giã từ
Ngày khôn lớn đói nghèo bỏ học
Nhìn quê đau vang tiếng kinh cầu
Nước mắt khô theo bao lần khóc
Đêm tiền đồn quen ánh hỏa châu
Rồi bảy lăm về thân chiến bại
Tôi thân tù trong trại tập trung
Đời sống dựa lưng vào nỗi chết
Mang theo bao khổ lụy chập chùng
Nên ai bảo quê hương chùm khế
Tôi nghe lòng một chút xót đau
Vẫn còn đó rất nhiều oan khuất
Nên khó mà ngồi lại cùng nhau.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét