Thứ Hai, 28 tháng 4, 2008

Có Mùa Xuân Yêu Em



Có mùa Xuân yêu em
Đưòng thênh thang nắng lụa
Hồn ta ngày mở cửa
Lòng xôn xao nắng đào
Cuộc đời bỗng đẹp sao
Nụ tình xanh lộc biếc
Em như là nhật nguyệt
Theo ta về trăm năm…

Rồi mùa Xuân bảy lăm
Ta mất nhau từ đó
Tình yêu ngày tuổi nhỏ
Vẫn bâng khuâng trong lòng
Những ngày tù long đong
Giữa một trời cay nghiệt
Ta bên bờ sống chết
Vẫn nhớ mùa Xuân xưa.

Qua bao ngày gió mưa
Đời chia trăm nhánh rẽ
Giữa mịt mùng dâu bể
Ta gặp em quê người
Một thời của buồn vui
Giữ giùm nhau kỷ niệm
Đời em yên bờ bến
Còn nhớ mùa Xuân xưa?


Có mùa Xuân yêu em
Lòng bao la khát vọng
Có mùa Xuân không quên
Làm hành trang cuộc sống.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

THƯ CHO VỢ NHÀ 1





tặng Hương,người bạn đời.
Anh gom góp những gì yêu thương nhất
Gửi về em như một tiếng kinh cầu
Cuộc sống Mỹ người vô cùng tất bật
Xin một lần thắp nến gọi tên nhau

Anh có lúc mơ làm Trương Vô Kỵ
Và em là một kiều nữ Triệu Minh
Ngồi vẽ lông mày “quên thiên hạ sự”
Còn đôi ta với hai chữ ân tình.

Trong phút chốc ta quên bao gian trá
Đến với đời bằng đôi mắt long lanh
Dắt nhau đi qua đầu ghềnh cuối bãi
Vì thương đời cây vẫn nẩy mầm xanh

Để mỗi sáng còn yêu lời chim hót
Và đêm về bên hạnh phúc đầy tay
Giữ cho nhau niềm tin còn sót lại
Ta có nhau dẫu biển rộng sông dài

Là thế đó những gi anh trao gởi
Gió chuyển mùa trời lại sắp vào Xuân
Anh nói khẽ : mình sắp thêm một tuổi
Em yêu ơi,có một phút chao lòng ?

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2008

THƯ CHO NGÀY SINH NHẬT







55 tuổi – bao lần buồn muốn khóc
Thấy mình lăn như trái bóng giữa trời
Khi cúi xuống lòng cũng mờ sương khói
Ta còn gì khi thấm mệt cuộc chơi ?

Khi nhìn lại nụ cười xưa đã tắt
Con sóng nào âm ỉ vỗ trong tôi
Theo cơm áo tôi nhìn tôi lạ mặt
Đôi bàn tay chưa ấm nỗi môi cười

Xin cám ơn nụ tình em đã tặng
Dắt đời tôi qua mấy nỗi oan khiên
Ngày xưa ấy trong sân truờng đầy nắng
Em và tôi chưa biết những ưu phiền

Thương biết mấy ngày mười lăm mười bảy
Thưở môi hồng mắt biếc đón đưa nhau
Có hoa bướm trăng sao vườn tuổi nhỏ
Ta bên người để nói chuyện xưa sau

Lời người xưa “ ngũ thập tri thiên mệnh”
Tôi bâng khuâng không hiểu được đuôi đầu
Nên nhờ rượu dỗ qua đêm khó ngủ
Như gần nhau mà chẳng thể trong nhau

Nên bước thấp bước cao cùng nhân thế
Cám ơn em như một chỗ để về
Khi ngồi lại vẫy tay chào dâu bể
Bỗng nghe thèm tắm lại bến sông quê.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU