Thứ Hai, 31 tháng 12, 2018

GIÃ TỪ NĂM 2018

Tôi viết bài thơ muộn
Vào một chiều cuối năm
Thời gian như gió cuốn
Ngày đi qua âm thầm

Bàn tay năm ngón nhỏ
Mà đời thì bao la
Ta đi hoài không tới
Hạnh phúc cõi người ta

Còn ai còn ai nữa 
Ngồi bên nhau lúc này
Dòng đời qua vội vã
Ta một đời lay hoay

Em hãy về trang điểm
Tìm lại thời thanh xuân
Tuổi thơ nào đánh mất
Khi chỉ sống một lần

Ngồi viết bài thơ muộn
Một chút gì bâng khuâng
Giã biệt năm Mười Tám
Mà lòng còn phân vân.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

LỜI RU TÌNH

Cầm tay em giữa phố người
Ta như sống lại một thời thanh xuân
Bàn tay năm ngón ân cần
Bàn tay năm ngón phân vân giữa đời
Từ em bày cuộc vui chơi
Từ tôi đánh mất môi cười trẻ thơ
Bên em ta bỗng dại khờ
Nằm nghe sóng vỗ lô xô qua lòng
Yêu người ta biết chờ mong
Bỗng thương thân phận bềnh bồng lời ru.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU

CUỐI NĂM 2

Cái lạnh mùa đông tê da thịt
Bầu trời xám ngắt mấy ngày qua
Lòng vòng ta lại vào fitness
Xông hơi quên cái lạnh cắt da

Thiên hạ lao xao mùa lễ hội
Tiệm ăn quán sá vẫn đông người
Bâng khuâng cho một năm vừa hết
Hà cớ làm sao chẳng thấy vui ?

" Có phải tiếc Xuân mà đứng gọi ?""(1)
Hay cảnh tha phương chợt nhớ về 
Ta sống quê người luôn bận rộn
Nên bao lần đánh mất đam mê

Tôi viết bài thơ ngày cuối năm
Mùa đông trời có gió lạnh căm
Một chút phân vân nhìn lịch mới
Hiu hắt bên song rụng lá vàng.

(1) Trích thơ Nguyễn Khuyến

NGUYỄN VĂN ĐIỀU


Thứ Bảy, 29 tháng 12, 2018

LÀM SAO EM HIỂU ĐƯỢC

Làm sao em hiểu được
Nỗi buồn tôi hôm nay
Giữa dòng đời xuôi ngược
Ta một đời lay hoay

Ta đu theo dòng xoáy
Áo cơm tất bật hoài
Ngày đi qua lạ mặt
Quê người ai biết ai

Làm sao em hiểu được
Nỗi buồn tôi hôm nay
Rong rêu đời trần tục
Mà lòng trần mây bay

Em mơ ngày áo gấm 
Se sua cùng nhân gian
Ta đau đời lưu lạc
Từ khi đứt phím đàn

Làm sao em hiểu được
Giữa trùng trùng nhân duyên
Dù bao điều phía trước
Vẫn xin lòng bình yên.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ANH VẪN LÀM THƠ CHO EM ĐỌC 19

Anh vẫn làm thơ cho em đọc
Để gần nhau một thuở quê người
Ôn lại có một thời tuổi ngọc
Làm hành trang cuộc sống buồn vui

Cái lạnh mùa đông se da thịt
Hàng cây trụi lá đứng ven đường
Một năm đi sao mà lẹ quá
Cho lòng mình cứ mãi vấn vương

Cơm áo lòng vòng nghe mỏi mệt
Cây hồng hiên trước nở vô tư
Đâu biết còn ai chia hờn giận
Ta một đời đi giữa thực hư

Nhớ quá người em quê xứ Quãng
Nên còn thơ gởi chút niềm riêng
Ai cũng có một thời dĩ vãng
Để lớn khôn đi tới bao miền

Nên vẫn làm thơ cho em đọc
Gởi cho nhau một chút hương lòng
Đêm đi qua mặt trời sẽ mọc
Một chút gì ấm áp ngày đông.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU



Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2018

LẠC CÕI BAO LA

lòng vòng chẳng biết đi đâu
đậu xe ghé lại ta vào cà phê
có em thiếu vải ngồi kề
khoe đùi khoe ngực nhìn phê như là
ta như lạc cõi bao la
đưa thân giữa chốn phù hoa phố người
em lăng xăng miệng nói cười
mắt nhìn lúng liếng làm vui khách hàng
thương em sớm biết bày hàng
ta dằn một chục trên bàn tiền bo.

nguyễn văn điều

CUỐI NĂM

Cây đào sân trước đang cho nụ
Báo hiệu mùa Xuân lại sắp về
Ngày tháng qua đều như con vụ
Còn đây nỗi nhớ thưở xa quê

Tâm sự nát nhàu rêu bụi phủ
Tuổi xanh một thuở cũng xa rồi
Đời sống vẫn bộn bề phía trước
Mà lòng trần còn lắm nỗi trôi

Thiên hạ xôn xao mùa lễ hội
Giáng Sinh về giảm giá cùng nơi
Con cái săn hàng nơi siêu thị
Ngó lại mình ta cũng xế đời

Còn biết cùng ai người tri tửu
Ta một mình uống cạn buồn đau
Ngước mắt nhìn mây trời viễn xứ
Ta một mình ngồi với xưa sau.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

BÀI CUỐI NĂM 2018

Khi cái rét len từng phân da thịt
Và người vui mừng lễ hội Giáng Sinh
Các siêu thị xôn xao hàng giảm giá
Một năm dài tất bật cũng qua nhanh

Tôi ngồi lại vẫy tay chào năm cũ
Thương hàng cây trơ lá của mùa đông
Bao nhiêu năm quê người quen vội vã
Ngày tháng đi sao quá đỗi lạnh lùng

Vẫn nhớ quá một quê nhà bỏ lại
Lũy tre xanh con suối nhỏ bên đồng
Những trưa hè tiếng ve sầu khắp xóm
Thương vô cùng thời tuổi nhỏ lông bông

Khi phố lạ đã không còn xa lạ
Tôi tìm tôi của một thuở xa rồi
Con nước chảy cứ xuôi dòng trôi mãi
Mà lòng trần xao xuyến quá đi thôi

Khi ngồi viết bài thơ chào năm mới
Nghe bâng khuâng một chút nhớ qua lòng
Ngày tháng nào đã xa không về lại
Tôi một mình còn đó những thương mong

NGUYỄN VĂN ĐIỀU