Cầm tay em giữa phố người
Ta như sống lại một thời thanh xuân
Bàn tay năm ngón ân cần
Bàn tay năm ngón phân vân giữa đời
Từ em bày cuộc vui chơi
Từ tôi đánh mất môi cười trẻ thơ
Bên em ta bỗng dại khờ
Nằm nghe sóng vỗ lô xô qua lòng
Yêu người ta biết chờ mong
Bỗng thương thân phận bềnh bồng lời ru.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét