Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

GIÃ TỪ NĂM 2017

Vậy là đã qua một năm mười bảy
Ta còn gì trong nỗi nhớ quê xa
Chân bước đi giữa quê người lạ mặt
Ta một thời dong ruỗi cõi người ta

Ngày tháng vẫn lạnh lùng qua trước cửa
Mà lòng trần vẫn chẳng thể an nhiên
Chân bước tới mặc dòng đời hối hả
Để bôn ba với cơm-áo-gạo-tiền

Em đâu hiểu lòng ta còn bão nỗi
Nên vô tư nhìn tháng rụng năm tàn
Ta thảng thốt nhìn tháng ngày qua vội
Tìm cho mình một góc nhỏ bình an

Xin vẫy tay chào em năm mười bảy
Một năm dài cho đời sống thăng hoa
Tình chỉ đẹp trong một bàn tay vẫy
Ta với người một thuở rất thiết tha

Nên vẫn cứ làm thơ cho người đọc
Một chút riêng như phủ dụ lòng mình
Người có thấy ngày đi sao vội quá
Ta trôi dài theo dòng chảy nhân sinh.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NHÌN LẠI ĐỜI MÌNH

Khi mệt mỏi giữa đường trần gió lộng
Tôi nhìn tôi của một thuở phiêu bồng
Những cảm xúc có một thời dậy sóng
Nhớ vô cùng ngày tháng cũ lông bông

Thương tuổi xanh của một thời hò hẹn
Bay về đâu cụm mây trắng bên trời
Tôi đứng lại giữa mùa đông phố lạ
May còn em để đàn đúm rong chơi

Dù năm tháng có làm sương mái tóc
Chút lòng xưa vẫn bát ngát ân tình
Nên vẫn thế làm thơ cho người đọc
Còn sẻ chia ngọt đắng cõi nhân sinh

Mỗi sáng sớm khi vươn mình thức giấc
Đồng hồ reo lại tất bật ra đường
Có hề chi gió mưa ngày xa xứ
Đã quen rồi ngày tháng sống tha phương

Xin thắp lên một nụ tình khuya muộn
Gởi về em người vợ khổ bên đời
Ta còn nhau những ngày đông tuyết đổ
Đủ nghe lòng ấm lại giữa đêm vơi.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

ĐI CHÙA BẢO PHƯỚC

Một thuở vào ra Chùa Bảo Phước
Tìm cho mình một chút bình an
Quên đi chuyện mất-còn-thua-được
Lòng như chim bay mãi trên ngàn

Ta gặp ta một thời thơ dại
Theo mẹ ngày Xuân đến lễ chùa
Đức Phật từ bi tâm vô lượng
Như lời ru mẹ những đêm mưa

Ở đó ta quên đời giả trá
Lưng thẳng tâm an một chỗ ngồi
Tập đếm vào ra từng hơi thở
Nghe lòng thanh thản giữa đêm vơi

Nên vẫn vui đi Chùa Bảo Phước
Để lòng an tịnh giữa đêm đông
Buông ra những chuyện đời ô trược
Ta một mình an trụ tánh không.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Thứ Sáu, 29 tháng 12, 2017

BÀI CUỐI NĂM 2017

Tôi đứng giữa Tháng Mười Hai phố lạ
Trời vào đông cái lạnh bám theo da
Hai bên đường có hàng cây trút lá
Tôi một mình nhìn lại một năm qua

Thương con phố cả tuần không có nắng 
Trời âm u mây xám ở trên đầu
Tôi ngồi đó một mình trong quán vắng
Lòng bàng hoàng vì ngày tháng qua mau

Vẫn còn đó ngổn ngang bao nhiêu chuyện
Mà lòng trần nhân thế rất đa đoan
Ai đứng đó hát vang lời sông biển
Tôi một mình lạ mặt giữa nhân gian

Khi nhìn lại bàn tay gầy năm ngón
Hai bàn tay mười ngón nhỏ phân vân
Dấu chân chim đã hằn trên đôi mắt
May còn em trên lối cũ âm thầm

Nên bước tiếp giữa đường trần tất bật
Ngày cuối năm con phố lạnh vô cùng
Hiên nhà ai hoa đèn lung linh sáng
Tôi chao lòng uống cạn chén vô chung.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

NÀY EM, MÙA ĐÔNG VỀ

Này em, mùa Đông về
Bầu trời màu xám xịt
Cái lạnh về quấn quít
Theo từng bước chân đi

Em mơ ước điều gì 
Trong ngày đông tháng giá
Giữa phố phường xa lạ
Khi người mừng Noel

Anh ngồi chờ nắng lên
Ly cafe bốc khói
Bao nhiêu là dấu hỏi
Mà phận người trải qua

Nhớ về  một quê xa
Đã một thời yêu dấu
Có một miền thơ ấu
Với bao nhiêu ân tình

Ta theo dòng nhân sinh
Lăn tròn trong cơm áo
Giữa phố người ồn náo
Nhớ những mùa đông qua.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU