Khi mệt mỏi giữa đường trần gió lộng
Tôi nhìn tôi của một thuở phiêu bồng
Những cảm xúc có một thời dậy sóng
Nhớ vô cùng ngày tháng cũ lông bông
Thương tuổi xanh của một thời hò hẹn
Bay về đâu cụm mây trắng bên trời
Tôi đứng lại giữa mùa đông phố lạ
May còn em để đàn đúm rong chơi
Dù năm tháng có làm sương mái tóc
Chút lòng xưa vẫn bát ngát ân tình
Nên vẫn thế làm thơ cho người đọc
Còn sẻ chia ngọt đắng cõi nhân sinh
Mỗi sáng sớm khi vươn mình thức giấc
Đồng hồ reo lại tất bật ra đường
Có hề chi gió mưa ngày xa xứ
Đã quen rồi ngày tháng sống tha phương
Xin thắp lên một nụ tình khuya muộn
Gởi về em người vợ khổ bên đời
Ta còn nhau những ngày đông tuyết đổ
Đủ nghe lòng ấm lại giữa đêm vơi.
NGUYỄN VĂN ĐIỀU
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét