Chủ Nhật, 31 tháng 12, 2017

ĐI CHÙA BẢO PHƯỚC

Một thuở vào ra Chùa Bảo Phước
Tìm cho mình một chút bình an
Quên đi chuyện mất-còn-thua-được
Lòng như chim bay mãi trên ngàn

Ta gặp ta một thời thơ dại
Theo mẹ ngày Xuân đến lễ chùa
Đức Phật từ bi tâm vô lượng
Như lời ru mẹ những đêm mưa

Ở đó ta quên đời giả trá
Lưng thẳng tâm an một chỗ ngồi
Tập đếm vào ra từng hơi thở
Nghe lòng thanh thản giữa đêm vơi

Nên vẫn vui đi Chùa Bảo Phước
Để lòng an tịnh giữa đêm đông
Buông ra những chuyện đời ô trược
Ta một mình an trụ tánh không.

NGUYỄN VĂN ĐIỀU

Không có nhận xét nào: