Thứ Sáu, 30 tháng 4, 2021

TỰ SỰ KHÚC 2

 Có lúc buồn lái xe ra phố

Ngồi uống cà phê ngó lại mình

Thiên hạ cứ như luôn bận rộn

Ta nhìn ta trong cõi nhân sinh


Ngày tháng vẫn qua đều truớc ngõ

Một ta phơ phất giữa quê ai

Ngóng tin vui mòn con mắt đỏ

Nỗi đau nào còn đó chưa phai


Buớc thấp buớc cao cùng nhân thế

Gởi buồn vui một thuở quê nguời

Ai vỗ tay giữa ngày dâu bể

Ta nghe lòng rưng rức không nguôi


Xin gởi nguời một chút khói suơng

Một ta bóng nhỏ giữa vui buồn

Một thuở đuờng trần mơ vị ngọt

Mà thuơng đời còn lắm nhiễu nhuơng.


NGUYễN VĂN ĐIỀU

BÀi THÁNG TƯ

 Tôi viết bài thơ ngày Tháng Tư

Vết thuơng xưa còn đến bao giờ

Thương quê xa đã nhiều bất hạnh

Để mẹ già mòn mõi uớc mơ


Em hãy nhìn đi em thấy chưa

Bàn tay che nắng gió đâu vừa

Quê huơng còn quá nhiều cơ cực

Những mảnh đời oan khuất chưa bưa


Tôi vẫn phất phơ giữa xứ nguời

Áo cơm lấy lất ở quê ai

Một thuở đời tù ngày thua cuộc

Nỗi buồn vong quốc nặng đôi vai


Ngồi viết bài thơ gởi chút lòng

Đêm trở mình thuơng ngọn dèn chong

Ngày tháng vẫn lạnh lùng qua vội

Nhân tình nhắm mắt dễ gì xong


Xin hãy cùng nhau vẹn chữ đồng

Dẫu rằng xa cách núi ngăn sông

Thắp huơng tuởng niệm bao nguời khuất

Mong độ quê nhà trọn uớc mong.


NGUYỄN VĂN ĐIỀU